Quyết định trốn chạy quá khứ, tôi xách vali đến nơi đất khách quê người. Quãng thời gian tại đây cũng chính là lúc tôi quen anh, người con trai chân thành, đáng mến.
Tôi từng có một mối tình từ thời còn ngồi trên ghế nhà trường, mối tình đầu mà tôi tưởng chừng sẽ là tình cuối. Cho đến một ngày, tôi phát hiện trái tim cậu ấy, tình yêu của cậu ấy không chỉ dành cho một mình tôi.
Chúng tôi chia tay nhau vào một ngày đông cuối năm. Những cơn lạnh càng khiến lòng tôi như thắt lại. 4 năm yêu nhau, từng con đường, góc phố Hà Nội đều gắn với kỷ niệm của chúng tôi. Đi đến nơi nào tôi cũng thấy có hình ảnh của cậu ở đó.
Không thể quên được cậu, nhưng tôi cũng không thể nào chấp nhận sự lừa dối đó, tôi quyết định trốn chạy. Tôi nói với bố mẹ sẽ đi du học như lời bố mẹ tôi từng muốn. Với tôi khi ấy, chỉ có cách rời khỏi nơi đây, tôi mới có thể quên được cậu.
Với tôi khi ấy, chỉ có cách rời khỏi nơi đây, tôi mới có thể quên được cậu. (Ảnh minh hoạ)
Trước ngày đi, tôi vô tình nhìn thấy một bức ảnh, mà lẽ ra tôi không nên thấy. Đó là bức ảnh cậu ấy và cô ấy nắm tay nhau trên phố. Góc phố ấy, bàn tay ấy từng là của tôi, nhưng giờ đã khác.
Những ngày đầu sang bên đó, ở cái nơi đất khách quê người, không người thân, không bạn bè, tôi mới thấu hiểu sự tận cùng của cô đơn. Khác biệt ngôn ngữ, khác biệt văn hoá, món ăn ... mọi thứ khiến tôi càng sống khép lại. Ngoài giờ lên lớp, tôi chỉ ở nhà lên mạng, chơi một trò chơi trực tuyến, và đấy cũng là nơi tôi quen anh.
Ban đầu chúng tôi chơi cùng một đội trong trò chơi online đó. Từ vài câu bông đùa hài hước, tôi bỗng cảm thấy mến anh chàng dễ thương này. Rồi anh xin nick yahoo của tôi, chúng tôi nói chuyện nhiều hơn kể từ ấy.
Cuộc sống của tôi đã có sự thay đổi. Ngoài lên lớp, về nhà, giờ đây việc chat với anh như một phần không thể thiếu trong thời gian biểu hàng ngày. Chúng tôi nói với nhau đủ thứ chuyện trên đời.
Nói chuyện với anh, tôi thấy rất vui vẻ. Nhờ anh, tôi quên đi cuộc sống xa lạ bên ngoài cánh cửa kia. Một ngày, anh nhắn tin thổ lộ tình cảm với tôi. Tôi nói anh hãy cho tôi thời gian để suy nghĩ.
2 tuần sau đấy, anh không nhắn cho tôi một tin nhắn nào. Khi anh ngỏ lời yêu, tôi chỉ nghĩ mỗi người một nơi, tôi không biết anh là ai và anh cũng vậy. Hơn nữa, sẽ thế nào khi cả hai chẳng thể gặp mặt nhau. Thậm chí, một cái nắm tay trên phố hay cái ôm mỗi khi gió về cũng là quá xa vời.
Thậm chí, một cái nắm tay trên phố hay cái ôm mỗi khi gió về cũng là quá xa vời. (Ảnh minh hoạ)
Thế nhưng, những ngày không nhận được tin nhắn của anh, tôi cảm thấy sự thiếu vắng. 1 ngày, 2 ngày rồi cả tuần, tôi thấy tim mình đang nhớ anh.
Tôi chợt nhận ra, anh đã giúp tôi quên đi những ký ức không đáng nhớ kia, giúp tôi bớt đi cái cảm giác lạc lõng tại nơi đất khách quê người này. Tôi chủ động nhắn tin cho anh, "Anh sẽ mãi yêu em chứ?".
Không hào hoa giống cậu bạn cấp 3 năm xưa của tôi, anh khiến tôi cảm động bởi sự chân thành. Những lần tâm sự với anh, tôi biết hàng tháng anh vẫn dành tiền đi làm gửi về cho gia đình. Thấy vậy, tôi càng yêu anh hơn.
Khoá học kết thúc. Tôi tốt nghiệp trước ngã ba đường, ở lại xứ người làm việc hoặc về nước. Ở lại đây, tôi sẽ có một công việc, tương lai hứa hẹn hơn.
Nhưng tôi quyết định trở về. Vì gia đình, vì anh, và một phần, tôi muốn đối diện với quá khứ tôi đã từng trốn chạy. Tôi không nói cho anh biết vì muốn dành cho anh một điều bất ngờ.
Hôm ấy, mẹ tôi làm cơm mời người thân đến mừng ngày tôi tốt nghiệp trở về. Mẹ đặt mua rất nhiều món mà tôi thích. Đang đứng trong bếp thì tiếng chuông cửa vang lên, mẹ bảo tôi ra nhận đồ hộ mẹ. Vừa mở cửa ra, tôi sững người thốt lên một tiếng "Anh".
Khuôn mặt ấy, dáng vóc ấy, 2 năm yêu nhau làm sao tôi có thể không nhận ra được. Anh ngạc nhiên lắm. Nhưng đột nhiên anh đặt túi đồ xuống đất rồi quay đi thật nhanh.
Tối hôm ấy, nhắn tin với anh, tôi hỏi chuyện hôm nay sao thấy tôi anh lại như vậy. Anh nói, không ngờ sự khác biệt giữa chúng tôi lớn đến vậy, và giờ tôi cũng đã biết nghề nghiệp của anh, anh không xứng với tôi.
Tôi giận anh lắm, giận anh vì những suy nghĩ như vậy. Tôi yêu anh vì con người chân thành của anh. Nghề nào cũng đáng trân trọng cả. Tôi trân trọng từng đồng tiền anh phải đổ mồ hôi để có được, chắt chiu gửi về giúp gia đình. Chẳng lẽ, shipper thì không tốt, không đáng để yêu?