Bụng bầu lớn lên từng ngày trong sự hồi hộp, chờ đợi một đám cưới hoành tráng như người tình giàu có đã hứa, nhưng càng trông tôi càng thất vọng, bẽ bàng vì anh đã bặt vô âm tín!
Biết bố mẹ không đủ khả năng bao cho tôi thêm 4, 5 năm nữa để tôi lấy tấm bằng đại học như nhiều bạn bè cùng trang lứa khác, nên tôi chủ động xin phép bố mẹ cho tôi ra thành phố kiếm việc làm nuôi thân sau khi hoàn thành 12 năm học phổ thông một cách đầy cố gắng.
Bố mẹ không ngăn bởi sau tôi còn 2 cậu em trai đang tuổi ăn, tuổi học mà kinh tế gia đình chỉ trông vào mấy sào ruộng trồng lúa và một vụ vuông ao nho nhỏ thả vài loại cá vừa lấy cái ăn, vừa bán lấy chút tiền dè sẻn chi tiêu cho cả nhà.
19 tuổi tôi hăm hở, tự tin gia nhập dòng người đổ về thành phố, cái nơi mà chỉ nghĩ đến tôi đã thấy rạo rực, bay bổng bởi mộng đổi đời nếu mình may mắn trụ lại được chốn phồn hoa, giàu sang đó.
Cay đắng vì người tình giàu có biến mất. Ảnh minh họa
Không có nhiều tiền, tôi tìm đến nhà trọ bình dân và chấp nhận ở ghép cùng 2 chị lớn hơn tôi vài tuổi. Cùng cảnh dễ thông cảm, biết tôi mới chân ướt, chân ráo rời quê đi tìm việc cả hai chị đều nhiệt tình giới thiệu cho tôi những nơi cần lao động phổ thông không quá nặng nhọc mà thu nhập cũng tạm ổn.
Lựa chọn, cân nhắc mãi cuối cùng tôi xin được việc làm tại một cửa hàng kinh doanh thời trang dành cho nam giới. Mưa không đến mặt, nắng chẳng đến đầu, được ăn, nghỉ có giờ giấc tôi trắng da, dài tóc, xinh đẹp hẳn lên.
Bà chủ rất hài lòng khi thấy tôi chịu khó học hỏi kinh nghiệm của mấy chị nhân viên đi trước, biết cách tư vấn, níu giữ khách hàng nên hầu như ca trực của tôi khách hiếm khi phải ra về tay không mà thường là họ vui vẻ mở hầu bao để mua một món đồ nào đó.
Con nhà nông quen vất vả từ nhỏ, nay lại có tuổi trẻ, có hoài bão, ước mơ sớm thay đổi hoàn cảnh sống nên tôi cố gắng để hoàn thành công việc của mình một cách tốt nhất. Vì vậy chỉ sau một năm cần mẫn cống hiến cho cửa hàng tôi đã có thể tự lo cho cuộc sống của mình và cuối mỗi tháng còn gửi về quê chút tiền để phụ bố, mẹ nuôi 2 em ăn học.
Đang vui vẻ, ríu rít cùng 2 chị thuê trọ mỗi khi tan ca về, tự nhiên các chị lần lượt theo nhau lên xe hoa về nhà chồng. Trước khi chia tay tôi, 2 chị lại một lần nữa nhiệt tình truyền kinh nghiệm rằng muốn chắc chân ở thành phố chỉ có cách kiếm lấy tấm chồng, giàu, nghèo tùy số miễn sao là dâu con chốn phồn hoa đô thị là sướng rồi…
Các chị lớn tuổi hơn tôi, không xinh đẹp bằng tôi mà được hưởng sướng như thế, sao tôi chịu thua kém? Nghĩ là làm, tôi bắt đầu lên kế hoạch tìm người đàn ông sẵn lòng cho tôi một bước lên bà càng sớm càng tốt.
Không phải chờ đợi lâu, tôi đã tìm thấy anh trong số rất nhiều khách quen hay ghé mua hàng mỗi khi tôi đứng quầy. Những lời thủ thỉ như mật rót tai cùng những món tiền "tặng em" mỗi ngày thêm nặng tay của anh dành cho tôi đã khiến tôi đặt hết niềm tin vào tình yêu có cánh mỗi lần anh đón tôi đi nhà hàng, khách sạn…
Rồi cái gì đến phải đến, tôi có bầu, còn anh hứa như đinh đóng cột rằng cuối năm nay được ngày lành, tháng tốt anh sẽ đưa tôi về ra mắt bố, mẹ anh và căn nhà hai tầng khang trang trong phố sẽ là của tôi nếu tôi cho anh đi đến tận cùng hạnh phúc!
Cái bầu lớn lên từng ngày trong sự hồi hộp, chờ đợi một đám cưới hoành tráng như người tình đã hứa, nhưng càng trông tôi càng thất vọng, bẽ bàng vì anh đã bặt vô âm tín! Không biết nhà của anh, số điện thoại anh cho cũng không liên lạc được, tôi chỉ còn biết ôm hận, tự trách mình ngu muội…Ý nghĩ trở về quê với bố mẹ chợt lóe lên rồi chợt tắt, bởi tôi không đủ dũng cảm, không đủ tự tin để cầu xin bố mẹ tha lỗi cho tôi…