Tôi nói với anh lời ấy trong cơn mưa chiều xối xả. Anh lặng thinh thật lâu, ngẫm ngợi, rồi buông thõng một tiếng… Ừ!
Cuối cùng thì tôi và anh chính thức trở thành tình cũ. Cuộc tình đi qua đủ những đắng cay, ngọt bùi không ngờ có ngày lại kết thúc đầy hụt hẫng như thế. Chúng tôi bỏ mặc đằng sau sự thảng thốt của những người thân xung quanh, bỏ lại cả ân tình từng khắc sâu trong trái tim hai đứa. Tôi và anh nói lời chia tay nhẹ bẫng…
Nhiều người đoán già đoán non về lí do chúng tôi dừng lại. Họ nói chắc có một kẻ thứ ba nào đó. Tôi và anh chỉ mỉm cười. Tôi ước, giá mà có một ai đó xen vào cuộc tình của hai đứa. Bởi lẽ như thế, chí ít chúng tôi còn có cơ hội để đấu tranh và tha thứ cho nhau. Nhưng… cuộc tình này sẽ phải tiếp tục thế nào, khi chính trái tim chúng tôi chẳng còn muốn hướng về nhau nữa.
Không thể nào nói hết nỗi đau của cả tôi và anh khi phải thừa nhận với chính mình rằng: Tôi đã không còn yêu người ấy nữa. Có lẽ bởi ân tình quá sâu nặng nên khi nhận ra cảm xúc của lòng mình, chúng tôi đau hơn cả việc bị phản bội. Tôi và anh đều không muốn chuyện tình này dang dở. Hơn ai hết, chúng tôi tiếc nuối nó quá nhiều. Anh và tôi không phải chỉ là người yêu của nhau, chúng tôi còn là hiện thân của thanh xuân, của ước mơ và của những hoài bão nồng nhiệt nhất.
Nhưng… tình yêu không phải là thứ có thể nắm cầm trong tay. Một khi tình yêu đã đi, ngay cả chính mình cũng không níu giữ nổi. Chúng tôi đớn đau khi một ngày nhận ra trái tim mình không còn đập những nhịp cùng nhau nữa.
Tôi và anh, chúng tôi đã phải đấu tranh rất nhiều để thừa nhận với chính mình và thừa nhận với nhau. Ngày tôi tìm anh để nói lời chia tay, tim tôi đau hơn cả việc nếu biết mình phản bội. Trong cơn mưa ban chiều xối xả, tôi nín lặng rồi nhỏ nhẹ cất lời: “Anh à, hay là chúng mình… yêu người khác đi anh”.
Tôi đã mong khi ấy anh níu kéo tôi lại, chí ít, nó cho tôi một lí do để ở lại cuộc tình này. Nhưng anh cũng lặng thinh rồi buông thõng một tiếng: “Ừ”.
Từ hôm đó, tôi và anh chỉ còn gọi nhau bằng tình cũ. Tôi sợ đối diện với anh như đối diện với thanh xuân tươi đẹp của đời mình. Chúng tôi chúc nhau hạnh phúc trên con đường mới không còn nhau nữa. Cả tôi và anh đều chưa tìm được một người nào để thay thế. Chúng tôi vẫn chông chênh, hụt hẫng và thấy thật mơ hồ. Có lẽ cuộc sống độc thân chúng tôi còn chưa thích nghi được.
Mọi người vẫn nói tại sao chúng tôi không về bên nhau. Thực ra, không phải vì có một ai đó xuất hiện, chỉ là vì chúng tôi hiểu, chúng tôi không thể cố bước cùng nhau khi nhịp đập con tim không còn đồng điệu nữa.
Vậy thì thôi, tạm biệt nhé những tháng ngày tình nhân ngọt ngào, ta lặng lẽ giữ cho mình kỉ niệm dấu yêu. Rồi một ngày mai, tôi và anh, sẽ lại bắt đầu yêu, chỉ khác là, không yêu nhau mà yêu người khác!