“Tình yêu xa cách giống như ngọn lửa trong gió , gió dập tắt ngọn lửa nhỏ , và thổi bùng ngọn lửa lớn”.
Em tiễn anh đi trong một buổi chiều hè mưa rơi tầm tã. Anh nắm tay em dặn dò: “Tình yêu xa cách giống như ngọn lửa trong gió , gió dập tắt ngọn lửa nhỏ , và thổi bùng ngọn lửa lớn”.
Ấy thế mà hôm nay, ngọn lửa tình của chúng mình tàn lụi. Là bởi sóng to, gió lớn hay bởi lòng người đã chẳng còn bùng cháy? Em chẳng biết phải đổ lỗi cho điều gì, chỉ biết rằng… lâu ngày không đi, đường thành cỏ dại, lâu ngày không gặp… mình thành người dưng!
Ngày anh đi, em cũng đã tin vào cả thứ gọi là tình yêu bất diệt. Em không khóc vì muốn an yên lòng khi xa cách. Em vững một niềm tin son sắt rằng càng xa nhau, tình yêu của minh càng sâu đậm. Nhưng rồi, nó cũng đi theo quy luật của nhiều mối tình khác: Xa mặt, cách lòng.
Em tự hỏi chúng mình đã có những gì trong nhau? Nhiều phải không anh? Những kỉ niệm ngày đầu yêu nhau, những giận hờn và cả tiếc nuối. Có mênh mông một trời yêu dấu mà mỗi lần nhớ lại, nước mắt lại trực trào.
Ngày biết anh phải đi xa để hoàn thành giấc mộng đời trai, chính em là người đã động viên anh cố gắng. Em không muốn anh nặng lòng cho người ở lại. Em nói, em cười, em nhí nhảnh… miễn là để anh lên đường với hình ảnh em tràn đầy niềm vui. Nhưng, khoảnh khắc anh quay lưng bước lên chuyến bay, là lúc em thắt lòng thắt dạ, nước mắt rơi tự bao giờ.
Những ngày đầu xa cách, tin nhắn, điện thoại giúp chúng mình xua đi cái cảm giác đang ở cách xa nhau cả ngàn cây số. Nhưng rồi, sự nối liền ấy thưa dần. Đổi lại, mỗi lần em điện thoại cho anh là một lời đáp ngắn: “Anh đang bận quá”. Em lặng lẽ cúp mắt, cả một trời mênh mang nỗi buồn mà chẳng biết phải đổi lỗi và trút giận lên ai.
Em bắt đầu quen với việc không còn chủ động nhắn tin, điện thoại cho anh. Mỗi lần lên mạng, em chỉ lặng nhìn tài khoản của anh sáng đèn mà chẳng dám vào để hỏi. Em sợ làm phiền anh, sợ anh đang bận, sợ em khiến anh mất thời gian… Dần dần, em biết về anh, về cuộc sống của anh qua những gì anh cập nhật trên mạng… Em thấy mình chỉ còn như… một người dưng đặc biệt trong nhau.
Em quên đếm ngày, đếm tháng khoảng thời gian xa nhau. Em cứ yên ả trôi qua cuộc đời mình, em lãng quên đi có một người mình từng gọi là “yêu” ở nơi xa nào đó. Có đôi lúc em giật mình tự hỏi: Ở nơi xứ người, anh có nhớ một cô gái anh đã từng khắc sâu vào tim? Hay cũng chỉ mang máng về một cuộc tình đâu đó ta từng có với nhau.
Rồi anh về nước… Mình ngồi bên nhau… Vẫn quán cà phê ngày anh đi, vẫn khung cảnh quen thuộc ấy. Em cười gượng gạo, hỏi anh vu vơ vài câu như một người bạn lâu ngày gặp lại. Anh ngập ngừng trả lời đầy dè dặt. Chúng mình… đã thành người dưng như thế đấy.
Hôm đó ra về, em biết chúng mình đã không còn là tình nhân nữa. Em và anh không nói một lời chia tay mà để mọi thứ lặng lẽ ra đi như thế. Âu cũng là quy luật của cuộc sống này. Em bâng quơ nhắc lại một câu nói:
Đường lâu ngày không đi, đường thành cỏ dại
Người lâu ngày không gặp người thành người dưng!
Và chúng mình, thành người dưng như thế!