Anh đang tay trong tay với vợ, còn em được anh ấy khoác vai thật ấm áp. Đó là một viễn cảnh khác xa so với tưởng tượng của em.
Vậy là mình đã gặp lại nhau, trong một khung cảnh khác xa nhiều so với tưởng tượng của anh và em. Kể từ ngày chia tay tới nay, thi thoảng trong những buổi chiều tà, em thường nghĩ về việc, biết đâu một ngày nào đó em và anh sẽ vô tình gặp nhau. Trên một khung đường quen thuộc, dưới một hàng cay, 2 đôi mắt bắt gặp cái nhìn đau đáu của nhau. Khi ấy, em và anh sẽ ra sao?
Những ngày đầu sau khi mới chia tay, chỉ nghĩ về điều đó thôi em đã không thể nào thở nổi. Em nghẹn ngào, cay đắng và hận trong lòng. Đâu phải dễ gì để yêu một người và càng không dễ gì để quên một người mình đã yêu sâu đậm. Vậy mà em phải học cách yêu anh trong đau khổ và học cách quên anh còn đau khổ nhiều hơn thế.
Em đã từng trách anh hèn nhát, từng căm hận và nói rằng em hối hận khi yêu một gã đàn ông đớn hèn như anh. Càng yêu thì em càng hận. Càng hận thì em càng cố tô vẽ cho hình ảnh của anh trở nên tồi tệ nhất có thể. Điều đó làm cho em cảm thấy nhẹ lòng đi phần nào khi nghĩ về việc mình đã không còn chung đôi nữa. Em phải cố gắng tin rằng anh là một gã đàn ông tệ bạc, không xứng đáng để em yêu vì chỉ có cách đó mới khiến em bớt tuyệt vọng.
Em đã từng trách anh hèn nhát, từng căm hận và nói rằng em hối hận khi yêu một gã đàn ông đớn hèn như anh. (Ảnh minh họa)
Trái tim em rỉ máu từng ngày khi anh chính thức quyết định dừng lại sau hơn 2 năm chúng mình cố gắng thuyết phục gia đình. Lẽ ra anh nên cho em cái quyền được nói chia tay dù rằng ai làm điều đó thì rốt cục em và anh cũng không còn là của nhau nữa. Nhưng điều đó cho em chút sĩ diện cuối cùng, rằng em là người tự buông tay chứ không phải là kẻ bị bỏ rơi. Anh đã cướp đi tình yêu quá sâu đậm của em bao năm qua và cướp đi cả chút tự tôn cuối cùng của em trong cuộc tình ấy.
Nhưng rồi em cũng dần dần nguôi ngoai. Nỗi đau ngày nào không còn khiến em rơi lệ khi nghĩ về anh nữa. Nhưng có quặn lên trong lòng một cảm giác xót xa lắm. Em là con gái, em đã dành trọn những năm tháng tuổi xuân của mình để yêu và hi vọng từ nơi anh thì chuyện khó lòng quên được cũng đâu phải vì em yếu đuối. Nếu không yêu thật lòng, dám chắc em sẽ không bao giờ đâu khổ như vậy.
Và rồi dần dần, em thay nước mắt bằng cách nghĩ tích cực hơn về những gì đã qua. Em không còn cố gán lên anh cái tội kẻ phản bội tình yêu nữa mà cho rằng đó là nỗi khó xử của một người đàn ông. Đôi khi họ buộc phải lựa chọn dù sự lựa chọn đó nghiêng về phía nào cũng đều là tàn nhẫn. Khi ấy chi bằng hãy nghĩ ta không may mắn. Anh đã yêu em thật lòng, đã cùng em đấu tranh chứ không phải lừa dối em. Chỉ là sức chịu đựng của anh ngắn hơn em một chút nên anh vội buông tay sớm hơn mà thôi. Em đã nghĩ thế để không còn thấy chuyện tình mình là một bi kịch, không còn nghĩ anh là một kẻ tồi tệ nữa. Dù sao thì em vẫn hạnh phúc khi tình yêu của chúng mình là chân thành. Nhưng không phải sự chân thành nào cũng tới đích, đó là thực tế ta nên chấp nhận…
Chiều qua, tình cờ gặp anh trên con phố nhỏ. Anh đang tay trong tay với vợ, còn em được anh ấy khoác vai thật ấm áp. Đó là một viễn cảnh khác xa so với tưởng tượng của em. (Ảnh minh họa)
Em đã tìm được cho mình một bờ vai khác làm điểm tựa. Em cẩn trọng hơn khi yêu nhưng cũng can trường hơn trong cách bảo vệ tình yêu. Có lẽ cuộc đời không quá nghiệt ngã với em khi ban cho em một cơ hội được hạnh phúc bên người đàn ông thuộc về mình. Giờ đây em đã có một cuộc hôn nhân trọn vẹn nhưng thi thoảng, trong một phút giây nào đó, em vẫn nghĩ về việc sẽ vô tình gặp anh…
Chiều qua, tình cờ gặp anh trên con phố nhỏ. Anh đang tay trong tay với vợ, còn em được anh ấy khoác vai thật ấm áp. Đó là một viễn cảnh khác xa so với tưởng tượng của em. Em đã từng nghĩ ngày mình gặp lại, ánh mắt sẽ nhìn nhau hoặc là đầy hối tiếc, hoặc là đầy hận thù. Nhưng ngày hôm nay, chúng ta có một người khác đồng hành bên mình và nhìn nhau bằng ánh mắt của sự chúc phúc. Đó là một cái kết đẹp, em tin rằng anh cũng nghĩ như em…
(giotsuongmongmanh@...)