Mẹ anh mất sớm, nhà neo người chỉ có 2 bố con. Tôi thương cho anh, nhưng không thể tiếp tục một đám cưới với bản nội quy dài 2 trang A4 như vậy được.
Tôi từng đọc rất nhiều chuyện về mẹ chồng nàng dâu vì thế từ trước khi yêu ai tôi đều hỏi thăm về người có khả năng trở thành mẹ chồng của mình. Tới khi yêu anh, nói không phải vô tình nhưng tôi thấy khá hài lòng vì mẹ chồng tôi mất từ sớm. Nhà neo người, chỉ có anh và bố.
Sau khi mẹ anh qua đời, bố anh không đi bước nữa mà quyết ở vậy nuôi anh. Anh kể, khi anh lớn, hiểu chuyện, hàng xóm mai mối cho bố nhiều mối tốt để nên duyên vợ chồng nhưng vì thương anh ông từ chối.
Rồi khi anh đi học, đi làm, anh cũng muốn bố có một gia đình hoàn chỉnh với 1 người vợ chăm sóc ông lúc trái gió vì người ta nói “con chăm cha không bằng bà chăm ông” mà. Tuy nhiên, ông một mực nói sẽ sống lo cho anh, cho cháu, khi nào chết thì về với mẹ anh. Tôi nghe xong cảm thấy quý người đàn ông này, tôi biết ông yêu mẹ anh tới nhường nào. Có lẽ, tình yêu đó cái chết chẳng chia cắt nổi 2 người.
Tôi bất ngờ khi lần đầu về ra mắt bố anh.
Ngày về ra mắt, tâm trạng tôi khá thoải mái vì tôi xác định khi lấy anh tôi sẽ xem ông như bố mình mà chăm sóc. Thế nhưng mọi chuyện không được như tôi nghĩ, ông thậm chí còn hơn cả 1 bà mẹ chồng khó tính.
Tôi nhận ra ông không phải ông bố chồng bình thường khi trong bữa ăn tôi để chiếc môi múc canh ngửa lên trên. Ông hơi nhìn tôi 1 chút rồi nghiêm mặt, tôi nhận ra điều bất thường nên để lại theo đúng “quy tắc” úp môi xuống dưới. Tôi hiểu ra, ông khó tính hơn tôi nghĩ!
Ăn uống xong tôi rửa bát rồi cũng lên nói chuyện với anh và bố chồng tương lai định xin phép về sớm vì nhà tôi còn có việc ở nhà (1 phần vì tôi thấy hơi sợ bố anh). Lúc này, ông lôi từ trong túi ra 2 tờ giấy A4, tôi cứ ngỡ ông định viết di chúc sớm hay sáng tác thơ tặng tôi… nào ngờ đó là bản quy định dành cho con dâu nhà ông.
Ông nói, làm dâu nhà ông không phải chịu mẹ chồng nàng dâu nhưng cũng không phải tôi muốn làm gì là làm. Để gia đình đi làm khuôn phép, tôi cần phải thực hiện đúng, đủ những điều ông ghi ở đây.
Trong đó, có những điều cơ bản như: Ăn uống phải mời mọc, thưa gửi đàng hoàng. Khi cả nhà chưa ăn xong thì không được đứng lên trước. Nấu ăn không được thử, khi ăn không được phát ra tiếng, vào ngày giỗ mẹ anh phải làm cỗ đủ 3 mâm,… Thật ra những điều này ở nhà tôi cũng được dạy dỗ đàng hoàng nên không có gì to tát lắm.
Vấn đề bắt đầu từ điều thứ 30 trở đi: Sáng phải dậy đúng 5h sáng, đấm bóp cho ông, đi chợ, nấu ăn sáng, chuẩn bị đồ ăn trưa cho ông… Chiều về đúng 5h chiều để nấu cơm, chuẩn bị nước tắm cho ông (ông tắm nước lá), dọn sân nhà. Buổi tối, đúng 8h phải lên phòng đấm bóp cho ông, sau đó giặt giũ quần áo, lau 3 tầng nhà rồi muốn làm gì thì làm.
Tôi càng đọc càng không hiểu đây là lấy chồng hay lấy bố chồng, công việc tôi không thể 8h mới đi làm, 5h chiều đã về, nhiều đêm muộn vẫn phải làm việc tới 3-4h sáng sao có thể dậy đấm bóp cho ông vào lúc 5h. Hơn nữa, việc đó tôi làm cũng thấy hơi ngại, nếu là mẹ anh có thể tôi đồng ý, còn ông dù sao cũng là nam giới, tôi sao có thể…
Trong đầu chợt lóe lên 1 suy nghĩ hay là thuê giúp việc, 1 người chuyên đấm bóp, nấu ăn cho ông. Vừa nói dứt câu, ông đùng đùng nổi giận nói tôi là kiểu người tham của, tham tiền, ngại khó, ngại phiền. Đến chăm sóc bố mẹ chồng còn muốn chối bỏ, sau này ông già cả, nằm liệt giường chắc tôi đuổi ông ra ngoài cũng nên. Sau đó ông một mực đuổi tôi về mặc cho anh can ngăn hết lời.
Tốt thôi, dù sao tôi cũng chẳng muốn làm dâu nhà ông. Tôi cũng chẳng tham tiền con trai ông làm ra vì thu nhập của tôi cũng chẳng kém con ông miếng nào, nhà tôi cũng chẳng cần tôi phải chu cấp tôi tham cái cơ ngơi sắp lụi của ông làm cái gì.
Tôi ra về không quên nói với ông tôi sẽ không cưới con ông, dù cho con ông có cầu xin tôi cũng sẽ không thèm cưới. Còn ông cứ sống và mang 2 tờ A4 đó hết đời vì tôi biết chẳng con ngu nào dám bước chân vào ngôi nhà này đâu.