Cái nhà nghỉ đó Thảo biết… Cô đã từng nhiều lần bắt gặp Tuấn đi ra từ đó. Mỗi lần như vậy, cô tảng lờ như không thấy, đi về thật nhanh. Nhưng hôm nay thì khác, Thảo sẽ đứng bên ngoài đó chờ chồng.
Thảo lấy Tuấn nào có phải vì yêu, chuyện đó ai cũng rõ mười mươi. Cô chấm dứt cuộc tình với người đàn ông kia chỉ trong 3 tháng là lấy chồng. Ngày cưới, cô dâu đẹp vậy, cười tươi là vậy nhưng chẳng mấy ai tin là Thảo đang hạnh phúc. Cuộc tình ấy cô bi lụy và mất mát nhiều đến thế nào người ta cũng có thể hình dung được. Thế nên, cái chuyện Thảo lấy chồng ai ai cũng xem như một cuộc chạy trốn.
Còn Tuấn, anh cũng nào có si mê gì Thảo. 32 tuổi, vất vưởng mãi với những cuộc tình ngắn ngủi, cô thì hờn dỗi, cô thì vụng về, anh chán nản, về nhà mẹ mai mối cho gặp Thảo, thấy vừa ý thế là gật đầu cưới cái rụp. Nói ra chắc nhiều người còn phải phì cười chứ cho tới tận hôm tổ chức đám cưới, khi người ta bắt phải hôn cô dâu, đó cũng là lần đầu tiên Tuấn và Thảo chạm môi chứ trước đó gặp nhau toàn ngồi nói chuyện như bạn bè.
Chuyện Thảo lấy chồng ai ai cũng xem như một cuộc chạy trốn. (Ảnh minh họa)
Cưới về, cả hai chơi bài ngửa với nhau. Thực ra người ta có thể diễn trước bao người chứ chẳng thể diễn với người ngày ngày sống cùng mình. Thảo thú nhận thật luôn chuyện lấy anh cho an phận đời đàn bà chứ chưa yêu… Mà đã yêu làm sao được khi hai bên mới gặp nhau vài lần như thế. Tuấn chẳng cay cú, cũng chẳng bực bội, ậm ừ cho qua vì anh cũng thừa biết mình nào đã kịp yêu đương gì.
Đêm tân hôn… hai vợ chồng nằm bên nhau như cam chịu. Những đã quyết mang cái danh vợ chồng, chẳng thể nào chối bỏ cái việc mà ngàn vạn đàn ông, đàn bà phải làm với nhau. Vậy là họ cũng ôm ấp nhau mà làm cái điều đó… Chỉ khác là, đêm ấy, Thảo cứ rơi nước mắt nghĩ về cuộc tình đã qua… Còn Tuấn thì thở dài não nề khi biết cô vợ đã chẳng còn trong trắng.
Những ngày dài sau đó, họ cứ sống lặng lẽ bên nhau như cái bóng, không có một lời tâm sự, cũng chẳng có những câu chuyện cười đùa… Từ bao giờ, hôn nhân trở nên nặng nề không tưởng. Đêm xuống, họ vẫn lên giường cùng nhau và làm cái điều bản năng đó. Với Thảo nó giống như một sự đã rồi, còn với Tuấn lại là cảm giác phẫn uất, bực bội dù chẳng hiểu nguyên nhân vì sao.
Những ngày dài sau đó, họ cứ sống lặng lẽ bên nhau như cái bóng, không có một lời tâm sự, cũng chẳng có những câu chuyện cười đùa… Từ bao giờ, hôn nhân trở nên nặng nề không tưởng. (Ảnh minh họa)
Thảo thấy hối hận về cuộc hôn nhân này, cô thấy mình sai lầm khi vội vã lấy chồng khi mà chưa yêu. Thái độ của cô phần nào tác động lên sự tiêu cực của Tuấn. Cả hai mang đến cho nhau những bế tắc và khó chịu…
Họ sống bên nhau bằng thái độ bất cần. Lúc nào Thảo cũng nghĩ, tôi đến với anh để chống cháy, còn Tuấn lại luôn mặc định tư tưởng: Tôi lấy cô chẳng qua cũng vì chán nhiều thứ. Chính cái suy nghĩ đó làm Tuấn và Thảo chẳng thể nào vượt lên khỏi cái rào cản tâm lí và thừa nhận một điều rằng: Họ đã là vợ chồng , dù đến với nhau bằng lí do nào đi chăng nữa thì duyên phận vẫn đặt họ vào bên nhau.
Hơn 1 năm qua đi, những buổi tối vắng nhà của Tuấn ngày một nhiều… Bữa cơm lúc nào cũng nguội ngắt. Bỗng dưng, Thảo thấy chống chếnh trong lòng. Cô không biết mình nhớ Tuấn như một người chồng hay đơn giản chỉ cần một người ăn cùng bữa cơm, nằm cùng giường ngủ. Cô chỉ biết, căn nhà một mình lạnh lùng và cô đơn lắm.
Buổi tối hôm ấy, nhận được dòng tin nhắn của Tuấn sau bữa cơm: “Anh không về, em ngủ trước đi”, Thảo buông thõng chiếc điện thoại xuống ghế chán nản. Việc này vẫn diễn ra thường xuyên nhưng không hiểu sao cô thấy lòng khó chịu vô cùng. Cô muốn lấy một lí do nào đó để gọi điện giục anh về… Nhưng biết lấy lí do? Ốm, mệt hay…em nhớ anh?
Thảo thấy mọi lí do đề nực cười và vô nghĩa… Cô và Tuấn đã bao giờ nói với nhau một lời yêu thương đâu… Ngay cả cái đêm tân hôn, lẽ ra vợ chồng nào cũng dành cho nhau lời ngọt ngào thì cả hai lên giường như một trách nhiệm. Cô mệt mỏi trở về phòng, nằm trên chiếc gối, nước mắt bỗng dưng cứ lăn dài.
Cô mệt mỏi trở về phòng, nằm trên chiếc gối, nước mắt bỗng dưng cứ lăn dài. (Ảnh minh họa)
Thế rồi bỗng dưng Thảo buồn nôn, người khó chịu. Cô lao vào nhà tắm nôn thốc tháo… Cái cảm giác này thật sự khó tả. Linh tính mách bảo, Thảo vội vã ra tiệm thuốc mua que thử thai. Cô không thể nào tin vào mắt mình khi nhìn thấy chiếc que hiện lên hai vạch màu đỏ. Nước mắt Thảo trào ra. Cô chưa bao giờ nghĩ mình và chồng là tình yêu, nhưng kể từ sau cái khoảnh khắc biết một hài nhi đang hình thành trong bụng mình, cô thấy cần anh hơn bao giờ hết.
Thảo òa khóc. Giây phút này, không phải người đàn bà nào cũng muốn được chạy ra khoe với chồng, được chồng ôm vào lòng và thầm nói lời cảm ơn sao? Vậy mà giờ chỉ có mình cô trong căn nhà lạnh lẽo này. Còn Tuấn, cô đoán, anh đang hạnh phúc trong vòng tay một ả gái nào đó… Cuộc đời sao chua chát quá, cuộc hôn nhân này liệu có còn đáng để níu giữ hay không?
Thảo trở về phòng, nằm lên chiếc giường cước của hai vợ chồng, lạnh ngắt và trống trải. Một suy nghĩ đã hiện lên trong đầu cô: Hay là mình ly hôn? Nhưng bất giác, cô sờ tay xuống bụng, giọt máu của cô và chồng vừa mới hình thành thôi, đứa bé cần có cha và có mẹ. Tại sao, cô không thể vì con mà cho mình, cho chồng một cơ hội…
Khoác chiếc áo vào người, cô bắt taxi rời khỏi nhà. Cái nhà nghỉ đó Thảo biết… Cô đã từng nhiều lần bắt gặp Tuấn đi ra từ đó. Mỗi lần như vậy, cô tảng lờ như không thấy, đi về thật nhanh. Nhưng hôm nay thì khác, Thảo sẽ đứng bên ngoài đó chờ chồng. Đợi tới khi nào anh bước ra, cô sẽ lại gần và nói: “Anh về với em đi, chúng mình có con rồi. Mọi thứ bỏ lại sau lưng, giờ mình học cách làm vợ chồng đích thực. Lỗi của ai, ai lầm lạc, ai vô tình… cho qua đi anh nhé. Bởi vì, em và con… đều cần anh”.