Nhưng đi được vài bước, tôi chợt thấy một người quen ở đằng xa. Tôi không rõ mình có nhìn lầm hay không, nhưng…đúng là cô ta. Đó chẳng phải là vợ của Khanh hay sao? Cô ấy đang tay trong tay với một người đàn ông. Không phải là Khanh, đó hoàn toàn là một người đàn ông khác.
Cảm ơn độc giả Hoàng Điệp đã gửi truyện về chuyên mục Eva Yêu theo địa chỉ evayeu@eva.vn. Bạn sẽ nhận được phần quà hấp dẫn là nhuận bút từ chuyên mục.
Mời đón đọc kết 3 truyện ngắn: Người thương xa lạ do độc giả Hoàng Điệp gửi về chuyên mục.
Kể từ cái lần Khanh nói không quen tôi, tôi liền cắt đứt liên lạc với anh. Tính tôi là thế, nếu anh không cần tôi thì tôi cũng không cần anh. Dù tôi có yêu anh, nhưng cái bản tính tiểu thư ích kỷ đã ăn sâu vào máu, tôi rất giận anh.
Chưa dừng lại ở đó, về nhà tôi đem hết tất cả kỷ vật của hai đứa đem ra đốt, xoá những tấm hình hai đứa chụp chung. Mẹ tôi nhìn tôi ngồi cời cời đống lửa mà hí hửng, vỗ vai tôi nói:
- Mày nghĩ thế là đúng. Đàn ông người ta có vợ có con mày còn thương nhớ làm gì? Theo tao thấy, cách trả thù tốt nhất là lấy một người đàn ông hơn nó về mọi mặt. Sau đó thì sống một cuộc đời hạnh phúc thôi.
Tôi im lặng không trả lời mẹ. Không phải là tôi chấp nhận ý kiến đó, mà chỉ là tôi nghĩ không cần phải yêu hoặc lấy chồng gì hết nữa. Ai chia tay xong cũng sẽ đều nghĩ như vậy. Tình yêu chỉ là một liều thuốc độc khiến con người ta đau khổ mà thôi.
Đến buổi chiều sau hôm ở lễ cưới, tôi nhận được một email của Phi, chà, cách liên lạc này không giống của người Việt Nam cho lắm. Có lẽ anh ta đã ở bên Tây một thời gian nên bị nhiễm cách sống cũng như cách làm việc ở đó. Trong mail, anh cảm ơn tôi vì đã “hết lòng” làm bạn gái của anh, và nếu có dịp, hy vọng tôi sẽ tiếp tục làm bạn gái của anh nữa. Nghĩa là trong một dịp nào đấy cần đến bạn gái, thì anh ấy sẽ lại gọi tôi.
Tôi thấy ý tưởng này khá là vui, bởi vì đôi khi tôi cũng cần bạn trai. Giờ thì tôi đã hiểu tại sao lại có dịch vụ cho thuê người yêu. Phi là kiểu người đàn ông trưởng thành rất điển hình, nghĩa là công việc sẽ được xếp đầu tiên và ít khi có lựa chọn thứ hai. Đôi khi tôi có gặp Phi trên sóng truyền hình, rất đẹp trai! Mẹ tôi vẫn cứ khen anh mãi và xuýt xoa bảo sao tôi không yêu anh ta. Nhưng ai cũng biết giữa tôi và anh chẳng thể nào có một tình yêu được.
Khoảng tầm hai tháng sau, Phi lại rủ tôi đến một buổi tiệc nữa. Nhưng lần này không có vợ anh ta. Tôi sẽ vào vai một người bạn gái bận rộn, ít quan tâm đến bạn trai cho nên không hiểu được hết tính cách của anh ta. Phi dẫn tôi đi mua sắm và làm tóc, khuôn mặt tôi cũng thuộc dạng phổ thông, dễ dàng hoá trang để làm một người tình lỗng lẫy của anh nên anh rất hài lòng.
- Em nên tìm hiểu về một vài nhà phê bình trong giới nghệ thuật.
- Em nghĩ không cần thiết, bạn gái thôi mà, có phải đồng nghiệp đâu.
Phi cười, anh hỏi:
- Sau buổi hôm nay em có muốn anh bồi thường gì không?
Tôi suy nghĩ rồi đáp:
- Sau này biết đâu em sẽ nhờ anh làm bạn trai của em.
Xe bắt đầu vào bãi đỗ, những người trong giới nghệ thuật đều ăn mặc theo một concept của riêng buổi tiệc. Chẳng trách mà hôm nay đích thân Phi chở tôi đi làm tóc và chọn quần áo. Suýt chút nữa tôi đã trở thành người “đáng chú ý nhất” ngày hôm nay rồi.
Bỗng dưng từ xa, một cô nàng mặc một chiếc váy dài quét đất chạy rất nhanh tới. Cô ta suýt ngã mấy lần nhưng vẫn không hề giảm tốc độ. Đến khi tôi kịp nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp, trẻ trung ấy thì cô đã nhảy chồm lên người Phi - “bạn trai của tôi.”
Đến khi tôi kịp nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp, trẻ trung ấy thì cô đã nhảy chồm lên người Phi - “bạn trai của tôi.” (ảnh minh họa)
- Trời ơi anh đã ở đâu trong suốt những tháng qua vậy?
Phi liếc nhìn qua tôi, cố gắng gỡ hai cánh tay đang ôm chặt lấy cổ anh. Tôi chỉ biết ho khan và quay mặt đi.
- Xin lỗi!
Cô gái lúc này mới nhìn thấy tôi, nụ cười trên môi cô vụt tắt, hỏi bằng một giọng không được thiện chí cho lắm:
- Cô ta là ai vậy?
"Bạn gái." - Phi trả lời.
"What? Anh đùa em đấy à? Em có nghe lầm không? Anh nói cô ta là bạn gái của anh?" - Tôi đương nhiên hiểu đoạn Tiếng Anh kia, nhưng tôi vẫn thấy khó chịu về cách nói chuyện tạp nham của cô ta. Tôi giả vờ không nghe thấy những câu hỏi đó, quay đầu nhìn ra chỗ khác.
- Em nói chuyện lạ thế? Tại sao lại không phải là cô ấy?
- Anh nói không yêu ai cơ mà?
Phi ho khan, tôi cũng suýt thì ho khan. Có vẻ như kịch bản đã sắp bị lật tẩy. Tôi vội vàng xách váy và đi vào bên trong. Nếu tôi ở đây thì tình thế sẽ càng trở nên gay go hơn.
Nhưng đi được vài bước, tôi chợt thấy một người quen ở đằng xa. Tôi không rõ mình có nhìn lầm hay không, nhưng… đúng là cô ta. Đó chẳng phải là vợ của Khanh hay sao? Cô ấy đang tay trong tay với một người đàn ông. Không phải là Khanh, đó hoàn toàn là một người đàn ông khác. Hai người họ cười nói vui vẻ, không thấy cô đang quan sát họ. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tôi vội vàng bước gần đến đôi tình nhân đó, cô ta có vẻ không nhận ra tôi.
"Xin chào!" - Tôi nói - "Chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó rồi phải không?"
"Ý cô là ai trong hai chúng tôi?" - Anh chàng đi bên cạnh cô ta hỏi. Rồi hai người cùng cười rúc rích với nhau. Tôi vẫn giữ nguyên nụ cười lịch sự, xã giao của mình:
- Tôi nghĩ là cô ấy.
"Vậy à?" Tôi không nhớ lắm.
Tôi không biết nói gì thêm với cô ấy nữa nên chỉ biết cười trừ rồi bước qua. Tôi chợt nhớ đến Khanh, và chợt nhiên tôi thấy buồn cho anh. Có chuyện gì đã xảy ra với anh vậy? Tại sao vợ anh lại đi cùng với một người đàn ông khác?
Tôi cảm thấy phân vân, không biết có nên gọi điện thoại cho anh hỏi hay không. Tôi còn không chắc là anh sẽ nghe máy của tôi. Chúng tôi đã chia tay, anh từng tỏ ra không quen biết tôi và tôi đã đốt hết mọi kỷ vật của anh. Nhưng tất cả chỉ là tôi phỏng đoán, và tôi cảm nhận một chiều. Biết đâu ẩn sâu trong đó lại là một chuyện gì đó khác thì sao?
Lòng tôi nóng như lửa đốt, tôi chỉ muốn đến bên Khanh và xem anh thế nào. Anh có buồn khi biết vợ mình đang trong tay một người đàn ông khác? Tôi còn thấy giận chính bản thân mình. Phải chi tôi quyết liệt hơn anh thì chúng tôi đã chẳng phải chia tay nhau.
"Sao thế?" - Phi đi tới, khoác lấy cánh tay của tôi.
Tôi chỉ tay, hỏi:
- Anh có nhớ người phụ nữ kia không?
Phi nhìn theo, anh gật đầu:
- Đó là người phụ nữ đã đi cùng với cậu người yêu cũ của em đúng không?
- Ừ. Em thắc mắc là sao cô ta lại xuất hiện ở đây, bên cạnh một người đàn ông khác.
- Việc này phải hỏi chồng mới của vợ cũ anh.
Tôi bật cười:
- Rắc rối thế cơ à?
Phi nhún vai:
- Vì hắn quen cô ta.
- Liệu có phải là một người tình bí mật gì đó không?
- Ai mà biết.
- Em thấy nghi ngờ quá. Một người phụ nữ nghèo khó lại có liên quan đến nhiều đàn ông có tiền của như vậy. Hoặc không có tiền thì cũng là một người khác hoàn toàn với cô ấy. Em không tin cô ta là thôn nữ tối ngày chỉ biết đến đồng áng.
Nói xong câu đó tôi vội vàng quay sang nhìn Phi, Phi cũng nhìn tôi. Trong sự im lặng, anh nhận ra được điều tôi muốn. Anh giật tay ra, nói giọng cao vút:
- Đừng nói em muốn anh đến nhà vợ cũ của anh để hỏi chuyện nhé?
Tôi chắp hai bàn tay vào nhau, tha thiết cầu xin:
- Em sẽ là bạn gái của anh cả đời.
"Tôi xin cô!" - Phi chắp tay lạy tôi như bổ củi - "Tôi chưa đủ nhục khi bị cắm sừng hay sao?"
- Cứ coi như anh ban phước lành cho em đi. Thần linh sẽ phù hộ cho anh.
Trước sự mè nheo của tôi, cuối cùng thì Phi cũng phải đồng ý. Nhưng anh ta nhất quyết không đến gặp vợ cũ của mình, anh chỉ gọi điện và lấy giúp tôi một cái hẹn của hai vợ chồng họ. Phi không hiểu vì sao tôi phải lao tâm khổ tứ như vậy với một người đàn ông đã bỏ rơi tôi. Tôi đáp lại rằng đến chính tôi còn chẳng thể nào hiểu nổi. Chắc là vì tôi đã quá yêu anh thôi.
Buổi hẹn là vào ba giờ chiều, khi tôi đến nơi thì hai vợ chồng họ đã đến. Phi nói cho tôi biết trước tên của hai người bọn họ là Trang và Lập. Hai người bằng tuổi nhau, nhưng nhìn Trang có vẻ già dặn hơn. Cô ấy là người cá tính mạnh, chẳng trách lại dám bỏ Phi - một người đàn ông tốt như thế. Còn Lập thì ngược lại hoàn toàn, anh ta vụng về, nói chuyện có phần ngốc nghếch.
Khi nghe tôi hỏi về vợ của Khanh, thì Lập liền à lên một tiếng như đã biết cô ta.
- Đó là Thuận, cô ấy từng học chung cấp ba với anh. Nhưng em cần biết cô ta để làm gì?
"Cô ấy thật sự giản dị như vẻ bề ngoài chứ ạ?" - Tôi không trả lời vào vấn đề chính - "Bởi vì em có một người quen đã kết hôn với cô ấy, còn chưa biết gì về nhau nên em muốn giúp người đó hỏi."
- Không biết nữa, cô ta luôn bí ẩn. Lúc thì quen giới đại gia, lúc thì là một cô thôn nữ đồng áng. Nói chung cô ta cũng có nhiều đàn ông vây quanh nữa. Chẳng hiểu vì sao đàn ông rất mê mệt cô ấy.
- Ý anh là quan hệ nam nữ hay chỉ là bạn bè?
- Ai mà biết được? Anh đâu có yêu cô ta.
Lòng tôi nóng như lửa đốt, tôi chỉ muốn đến bên Khanh và xem anh thế nào. (Ảnh minh họa)
Lập cố tình trả lời thế như để chứng minh sự chung thuỷ của mình với vợ, nhưng nhìn Trang chẳng có gì là quan tâm. Chị ta quấy nhẹ tách cà phê, nói:
- Nghe đã thấy chẳng đơn giản rồi. Hôm ấy tôi có gặp cô ta đi cùng chồng.
- Vâng, đó là người quen của em.
"Người quen?" - Trang cười nhạt - "Không phải là người yêu cũ sao?"
Tôi ho khan, sao chị ta lại cứ phải bóc mẽ người khác như vậy?
- Cô không nói thì ai cũng hiểu thôi. Nhưng tôi khuyên cô một điều, cái gì đã qua rồi thì hãy cho qua luôn đi. Càng quan tâm càng chỉ thêm nặng đầu. Cứ như tôi, chọn con đường cho riêng mình, chẳng ai quản được.
Sau buổi hẹn ấy, tôi vẫn chưa tìm ra câu trả lời đích xác cho người vợ của Khanh, không còn cách nào khác, tôi đành phải nhắn tin hẹn Khanh ra quán cà phê quen thuộc của hai đứa. Tôi còn dặn anh nếu anh không đến, thì ngày nào tôi cũng đợi anh ở đó. Dù là cả đời.
Tôi là kiểu người thích rõ ràng, dù anh làm cho tôi giận tôi nhất định cũng sẽ không cần đến tình yêu của anh. Nhưng nếu như tôi biết anh giấu tôi điều gì, thì tôi cũng sẽ tìm cho ra bằng được điều đó.
Khanh gầy đi nhiều sau hôm gặp ở đám cưới, đen hơn nữa. Trông anh có vẻ mệt mỏi, cổ áo sơ mi đã sờn. Anh sống rất khổ sở thì phải. Anh không dám nhìn thẳng vào mắt tôi mà chỉ cúi gằm nhìn tách trà, hai chân khép lại thể hiện sự nép vế. Tôi thấy đau lòng khi anh như vậy. Giống như anh đang khiếp sợ trước tôi vậy.
"Em đâu có làm gì anh?" - Tôi hỏi
- Anh xin lỗi!
- Tại sao cứ phải là lời này nhỉ?
"Anh nghĩ hôm ở đám cưới anh đã có lỗi với em rất nhiều." - Khanh đáp - "Nhưng anh không còn cách nào khác."
Tôi bỏ qua những lời hối lỗi của anh, vì nó cũng đã xảy ra rồi. Chẳng có gì thay đổi được.
- Em đã gặp vợ anh hôm qua tại một buổi tiệc, cùng với một người đàn ông khác.
Khanh không ngạc nhiên, anh vẫn cúi gằm mặt. Và cái phản ứng này của anh lại khiến tôi phải ngạc nhiên.
"Sao anh không nói gì?" - Tôi hối thúc - "Anh phải trả lời em, tất cả mọi điều. Em không muốn sự chia ly của chúng ta là vô nghĩa."
Khanh lắc đầu, nói bằng một giọng trầm buồn:
- Chẳng có gì để nói cả đâu. Anh biết anh đã sai, và sẽ mãi mãi làm sai. Nhưng đó là số phận của anh.
Tôi đập bàn, nước trong những tách trà rung lên:
- Sao anh cứ nói đến số phận thế? Chúng ta là người tạo nên số phận của chúng ta. Có phải cô ta đã lừa dối anh không?
- Không có ai lừa dối anh cả. Chỉ là anh tự chuốc lấy thôi.
Tôi nhổm người dậy, túm lấy cổ áo anh. Cũng may là quán cà phê ít người, nếu không thì chúng tôi đã trở thành một trò bàn tán cho họ.
- Anh đừng có như vậy nữa được không? Em xin anh, chỉ cần anh trả lời em thôi. Có phải cô ta lừa dối anh không?
Khanh không nói được gì, cả người anh run lên rồi gật đầu. Tôi không biết anh có khóc hay không, chỉ biết tôi có thể cảm nhận được những nỗi đau khổ trong anh. Anh đã từ bỏ tôi để lấy một người theo ý bố mẹ, nhưng ngờ đâu cô ta lại là một kẻ lẳng lơ. Anh không có gì cho cô ấy, nên mới khiến cô ấy nhàm chán. Tôi ngồi xuống cái ghế của mình, nhìn vô định vào khoảng không:
- Sao anh nói cô ấy có thể giúp được mẹ anh chuyện đồng áng?
- Đó là bên nhà gái nói vậy. Cô ta… khi lấy về mới biết cô ấy từng có thai với hai người. Nhưng không biết họ là ai. Đó là lý do họ nói cô ấy có thể cho anh những đứa con.
- Còn bố mẹ anh thì sao?
Khanh im lặng một lúc rồi mới trả lời:
- Bố anh đã quá yếu rồi, anh không muốn nói đến. Còn mẹ anh… bà cũng rất đau khổ. Ngày nào bà cũng xin lỗi anh.
"Đây là lý do anh tỏ ra không quen biết em ư?" - Tôi hỏi - "Anh sợ em sẽ tìm đến anh và làm phiền anh à?"
Khanh lắc đầu, nắm lấy tay tôi. Đến lúc này anh mới dám nhìn thẳng vào mắt tôi:
- Không, anh không hề muốn thế. Anh chỉ sợ em sẽ không yêu ai nữa mà tiếp tục yêu anh. Em phải lấy một người đàn ông hơn anh về mọi mặt và sống thật hạnh phúc. Anh chỉ là một thằng hèn thôi.
Tôi rơi nước mắt, sao câu nói này lại giống câu nói của mẹ quá. Nhưng đó đâu phải là sự trả thù, bởi chính anh cũng muốn như vậy mà. Tôi chợt nhận ra, khi tình yêu còn tồn tại thì sẽ chẳng có thù hận chi hết. Tất cả là những mong muốn, những hy vọng tốt đẹp dành cho nhau thôi.
"Em sẽ lấy anh!" - Tôi nói - "Bằng mọi giá, em sẽ lấy anh."
Khanh vội vàng buông tay tôi ra rồi đứng dậy:
- Không, không thể. Anh đã có vợ rồi, em hãy tìm một người khác tốt với em hơn.
Tôi chạy đến ôm Khanh, anh cố đẩy tôi ra nhưng không được. Từ người anh có mùi khét của mồ hôi và thuốc lá. Anh không bao giờ dùng nước hoa hay những chai xịt cơ thể để làm đỏm dáng như những người đàn ông hiện đại, anh sống tiết kiệm và chỉ luôn nghĩ làm sao gửi được nhiều tiền về cho bố mẹ. Anh không bao giờ quát tháo tôi mà chỉ nhắc nhở tôi đừng sống quá vội vã, quá hoang phí. Lúc ấy tôi không hiểu được, vì tôi chưa một lần phải sống khổ sở như anh. Bây giờ thì tôi đã hiểu. Khi người ta nghèo, người ta không có lựa chọn nào khác là phải cố gắng gấp đôi.
Bây giờ thì tôi đã hiểu. Khi người ta nghèo, người ta không có lựa chọn nào khác là phải cố gắng gấp đôi. (Ảnh minh họa)
Ôm anh thật chặt và tôi nói:
- Em xin lỗi, giá gì em có thể trưởng thành sớm hơn một chút.
Tôi buông anh ra, nắm lấy tay anh rồi nói:
- Theo em về nhà, em sẽ nói với bố mẹ chuyện này. Em sẽ cùng anh vượt qua mọi chuyện.
Khanh từ chối:
- Đừng làm bố mẹ em buồn.
- Không, em đã quyết định rồi. Lần này em không buông tay anh nữa. Dù em có phải từ bỏ tất cả. Chúng ta chẳng phải vẫn nói cưới người mình yêu không bằng cưới người yêu mình đó sao? Em yêu anh và anh cũng yêu em. Còn gì hoàn hảo hơn nữa?
Khanh im lặng, anh không nói gì cả. Tôi biết anh có lòng tự trọng của anh, nhưng tôi sẽ ở bên anh. Dù anh không thể bỏ vợ tôi cũng vẫn sẽ ở bên anh. Cuộc đời chỉ có một lần thôi, và chúng ta sống đâu phải để cho người ngoài nhìn vào. Tôi không sợ ai nói tôi ngu ngốc, này kia. Tôi chỉ biết anh cần có tôi. Người phụ nữ bên anh không xứng đáng có được anh.
"Cái gì cơ?" - Mẹ tôi hét lên - "Ối làng nước ơi, ra mà xem đứa con gái ngu muội này đi. Người ta đã làm khổ nó một lần mà nó không chịu sáng mắt ra."
Tôi và Khanh nói rõ mọi chuyện cho bố mẹ, và phản ứng của mẹ tôi cũng chẳng ngạc nhiên gì lắm. Bà thích khoa trương cảm xúc của bà mà. Người khó khăn nhất thật ra không phải là bà, mà là bố tôi kìa.
"Cậu biết gia đình cậu đã từng nói gì với chúng tôi không?" - Bố tôi nghiệm nghị hỏi.
"Cháu biết ạ! "- Khanh gật đầu.
- Cậu có biết giờ cậu đang có vợ không?
- Cháu biết ạ?
Bố tôi đáp một chiếc cốc sượt qua tai anh, tôi hốt hoảng nhìn bố. Nhưng không dám nói. Vì khi ông tức giận, chỉ có ông trời mới can thiệp được vào.
- Vậy thì đừng ngồi đó mà xin xỏ này nọ. Nó là con gái tôi, con gái duy nhất. Cậu đã làm mất nó một lần thì đừng mong có lần thứ hai.
- Cháu sẽ ly hôn vợ, ngay ngày mai. Cô ấy đã ký sẵn giấy với cháu rồi.
- Tại sao?
- Vì cô ấy không thể nào sống với một thằng nghèo hèn như cháu. Cô ấy đã có hai đứa con với những người xa lạ, cưới cháu vì nghĩ rằng nhà cháu sẽ nuôi con hộ cô ấy nhưng cháu nghĩ bố mẹ cháu đã quá già, và chịu quá nhiều đau khổ để nuôi thêm con của người khác. Cháu biết bác chẳng thể nào chấp nhận cháu, nhưng hãy cho cháu thời gian. Ngay đến tình yêu con người ta cũng cần có thời gian cơ mà.
Mẹ tôi nhìn tôi, ra hiệu gì đó. Bố tôi thì im lặng mất một phút. Sau đó ông mới nói:
- Nhưng thời gian cũng khiến người ta ghét nhau được đấy.
- Cháu tin cháu sẽ làm cho bác thích cháu. Bác cũng từng thích cháu mà!
Bố tôi đứng dậy, buông một câu:
- Làm sao thì làm, tôi không phải người kiên nhẫn đâu.
Tôi hí hửng ôm bố vào lòng. Bố vẫn luôn là người yêu tôi nhất nhà.
…
Chuyện của tôi và Khanh thì có thể viết thành một giai thoại được nhưng đại loại nó là như thế. Sau này, khi tôi và Phi vẫn là những người bạn… cũng không biết nữa, có thể coi là những người bạn đặc biệt vì thi thoảng anh vẫn rủ tôi làm bạn gái anh, chỉ là tôi không đồng ý. Thì anh có hỏi tôi rằng:
- Nếu ngày trước anh ngỏ lời yêu em thì sao?
Tôi suy nghĩ một lúc và đáp lại anh bằng một câu hỏi:
- Anh hiểu vì sao mặt trời không bao giờ ở cạnh mặt trăng không?
Anh cười, đẩy vai tôi như đã hiểu. Nhưng tôi nói tiếp:
- Nhưng chúng ta lại không thể thiếu mặt trời hay mặt trăng được đâu. Nên dù chúng ta không hợp nhau, thì chúng ta cũng sẽ vẫn tồn tại trong cuộc đời này, và là những người bạn được mà.
- Anh thấy đời mình hẩm hiu quá.
- Em nghe đâu anh và cô gái hôm nọ…
Phi vội vàng đưa tay lên miệng ý chỉ bảo tôi yên lặng, rồi anh nhìn xung quanh:
- Đừng có nhắc đến con bé đó. Nó mới học năm nhất, vừa qua tuổi mười tám. Anh thì đáng tuổi chú nó cũng được rồi.
Tôi liếc xéo anh:
- Hoá ra anh là một tay sát gái.
Câu chuyện chỉ đơn giản như vậy, về những người yêu nhau, xa nhau rồi lại quay về bên nhau. Có đôi khi, những đôi yêu nhau, xa nhau và chẳng quay về bên nhau được nhưng đó là lẽ tự nhiên. Vì không phải lúc nào tình yêu cũng kéo dài. Nhưng tôi vẫn luôn nghĩ nếu bạn yêu một ai đó, rất yêu, mà một ngày hai người phải xa nhau thì đừng viện bất cứ lý do gì để xuôi thuận theo nó. Hãy cứ yêu nhau, cùng nhau vượt qua mọi sóng gió. Như thế thì hạnh phúc sẽ ở rất gần đây thôi.