Tôi chỉ cười khi biết được sự thật đó. Điều duy nhất khiến tôi tự trách mình là đã để đứa con bé bỏng của mình phải chờ đợi tờ giấy khai sinh từ một người cha vô trách nhiệm.
Cuộc hôn nhân của chúng tôi không hẳn xuất phát từ tình yêu. Tôi và anh đến với nhau qua sự giới thiệu của một người bạn.
Cả hai cũng thẳng thắn với nhau, tôi muốn có một đứa con, còn anh thì muốn lập gia đình. Tính tình cả hai cũng khiến đối phương khá dễ chịu. Vậy là từ ngày quen biết đến ngày đám cưới diễn ra, chỉ vỏn vẹn 4 tháng.
Tôi khi ấy 27 tuổi, sự nghiệp được coi là ổn với vị trí khá tại một ngân hàng có tiếng. Những mối tình sâu đậm rồi chẳng đến được với nhau thời còn trẻ đã khiến trái tim tôi chai sạn đi phần nào.
Tôi dần không cảm thấy hứng thú với đàn ông, và càng không hứng thú với hôn nhân gia đình. Nhưng tôi luôn khao khát có một đứa con. Cộng thêm một phần, tôi là người khá tin chuyện bói toán.
Tôi đã đi xem vài nơi và lời phán đều là, nếu tôi sinh được một đứa con vào năm tôi 27 tuổi, vận mệnh của cả hai mẹ con sẽ rất tốt. Điều ấy càng làm tôi nung nấu việc phải có một đứa con hơn.
Tôi dần không cảm thấy hứng thú với đàn ông, và càng không hứng thú với hôn nhân gia đình. Nhưng tôi luôn khao khát có một đứa con. (Ảnh minh hoạ)
Ngay từ khi quen nhau, chúng tôi đã thẳng thắn với nhau về những gì mình cần. Mục đích khi ấy của tôi ở cuộc hôn nhân này là có con một cách danh chính ngôn thuận nên chúng tôi quyết "thả" với những mong có kết quả.
Mọi chuyện khá thuận lợi khi 1 tuần trước lễ cưới cũng là lúc tôi phát hiện mình đã có bầu được 5 tuần. Cả tôi và anh đều vui mừng với kết quả này. Nhà chồng tôi thì mong chờ đó sẽ là một cu cậu con trai để nối dõi tông đường, kế thừa chức trưởng họ. Còn tôi thì chỉ mong, đứa bé sẽ sinh ra được khoẻ mạnh.
Vì đã giao kèo từ khi gặp nhau, rằng mỗi người sẽ có không gian riêng, chúng tôi lại được ở riêng nên có thể nói cuộc sống hôn nhân khá tự do. Tiếp xúc nhiều hơn, chúng tôi cũng nảy sinh tình cảm nhiều hơn so với cái ngày quyết định lấy nhau. Duy chỉ có một điều, từ khi bầu khoảng 3 tháng, chúng tôi hầu như không làm chuyện ấy.
Cơ thể nghén ngẩm khiến tôi mệt mỏi, cộng thêm công việc ở cơ quan khiến tôi về nhà chỉ muốn nằm nghỉ. Hơn nữa, bản chất cuộc hôn nhân này không từ tình yêu, mà mục đích có con của tôi đã đạt được phần nào rồi, nên tôi cũng không ham hố chuyện ấy.
Ban đầu anh vẫn ngọt nhạt để gạ gẫm tôi, nhưng sau nhiều lần bị từ chối, anh có vẻ hiểu được nên dường như chấp nhận. Mọi thứ cứ thế trôi qua, chúng tôi như 2 người bạn chung nhà, có sự ràng buộc với nhau về con cái.
Khi cái thai được 7 tháng, tôi ngã ngửa trước tin nhắn từ một người lạ. Một cô gái tên Thu đang làm việc từ Thái Lan đã nhắn cho tôi, nói rằng cô ấy là người yêu của chồng tôi, và cô cũng rất bất ngờ khi mới biết, anh ta đã lấy vợ.
Hoá ra, người yêu duy nhất đã chia tay cách đây 1 năm của anh chỉ là lời nói dối. Thậm chí, ngay khi quen tôi, Thu vẫn đang là người yêu của anh ta. Chỉ là để phát triển sự nghiệp, cô ấy đã chọn sang Thái Lan.
Dù có phần xa mặt cách lòng nhưng không ai nói lời chia tay, chồng tôi thì cứ lẳng lặng giãn dần liên lạc và tìm người mới. Thu thì vẫn nghĩ cố vài năm xây dựng sự nghiệp rồi về bù cho người yêu.
Ngay cả khi đám cưới được diễn ra, ở bên trời Thái, Thu vẫn không hề hay biết điều gì. Tôi như chết điếng trước những dòng tin nhắn này. Cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng. Tôi như kẻ thứ ba, đi cướp người yêu của người ta trong lúc họ xa nhau.
Tôi đem những dòng tin nhắn đó đưa cho anh. Anh giải thích quanh co rồi nổi cáu bỏ đi. Anh nói chúng tôi đã thống nhất là mỗi ng đều có quyền riêng tư nên tôi không có quyền tra khảo anh. Dù vậy, anh vẫn khẳng định mọi chuyện chỉ là hiểu nhầm.
Một cô gái tên Thu đang làm việc từ Thái Lan đã nhắn cho tôi, nói rằng cô ấy là người yêu của chồng tôi, và cô cũng rất bất ngờ khi mới biết, anh ta đã lấy vợ. (Ảnh minh hoạ)
Tôi muốn mọi chuyện được giải quyết êm đẹp nên đã để kệ anh xử lý. Tôi không muốn ai phải đau trong mối quan hệ này. Hơn nữa, ngày sinh cũng sắp đến, tôi không muốn suy nghĩ để con sinh ra bị ảnh hưởng.
Tuần thứ 36, dây rốn bị vôi hoá, con tôi không nhận được các chất dinh dưỡng nữa nên bác sĩ chỉ định tôi vào mổ cấp cứu. Rất may là dù sinh ra chỉ được hơn 2kg nhưng con bé vẫn khoẻ mạnh hồng hào.
Vì chúng tôi chưa đăng ký kết hôn nên khoản giấy khai sinh vẫn được để ngỏ đấy. Trước khi cưới, để tránh việc nhỡ ở với nhau mà không có con hay không hợp thì chúng tôi đã không đăng ký kết hôn, để khi đường ai nấy đi, không ai vướng mắc giấy tờ.
Đứa con sinh ra đời cũng khiến suy nghĩ của tôi thay đổi phần nào. Cộng thêm với sự khuyên bảo từ bạn bè, tôi chủ động bàn với anh làm giấy khai sinh cho bé. Thế nhưng, trái với suy nghĩ của tôi, anh ta lại có vẻ miễn cưỡng và hẹn vài tuần nữa vì đang bận. Tôi cũng gật đầu, chờ anh xử lý.
Rồi cả tháng sau, con tôi vẫn chưa được làm giấy khai sinh. Tôi đem chuyện nói với mẹ chồng, những mong bà sẽ khuyên bảo con trai đi làm ngay cho cháu nội. Thế nhưng không, bà chỉ đáp gọn lỏn một câu khiến tôi sững sờ :”Chắc bố nó phải có lý do gì đấy chứ làm gì có bố nào không muốn khai sinh cho con”.
Tôi sinh con không nhờ được nhà chồng việc gì dù ông bà đã về hưu cả. Giờ bà còn nói như vậy, tôi quyết về phường mình hỏi thủ tục làm giấy khai sinh theo mẹ cho con.
Thế nhưng, đến phường mọi người lại hết sức khuyên can, nói tôi cần suy nghĩ kỹ vì tờ giấy khai sinh đi theo con cả đời, hơn nữa còn liên quan đến hộ khẩu rồi chuyện đi học của con sau này. Tôi cũng muốn những điều tốt đẹp nhất cho con nên lại từ bỏ ý định.
Câu chuyện giấy khai sinh cho con gái tôi vẫn tiếp tục cho đến ngày sinh nhật 1 tuổi của bé, tôi mới biết được lý do thực sự đằng sau.
Hoá ra, những lý do bận bịu không có thời gian hay thủ tục lằng nhằng do bố mẹ không đăng ký kết hôn chỉ là cái cớ. Bấy lâu nay bố mẹ anh vẫn nghi ngờ khi chúng tôi đến với nhau quá nhanh, hơn nữa tôi lại có bầu trước cưới, và con gái tôi lại không có đôi mắt to giống hai bên gia đình. Người được gọi là chồng tôi thì hoá ra thời gian qua vẫn liên lạc với Thu, và nói dối cô ta rằng chúng tôi đã đường ai nấy đi, chỉ chờ ngày cả hai quay về bên nhau.
Tôi chỉ cười khi biết được sự thật đó. Một người đàn ông đến con mình mà còn không có trách nhiệm thì không có gì tôi phải tiếc. Chúng tôi lại chưa đăng ký nên chẳng có gì phải suy nghĩ nhiều. Điều duy nhất khiến tôi tự trách mình là đã để đứa con bé bỏng phải chờ đợi tờ giấy khai sinh từ một người cha vô trách nhiệm.