Lão yêu nhiều, thiệt thòi cũng nhiều. Từng được gọi cha, nhưng đến giờ cũng chẳng có đứa bé nào gọi ông là cha nữa...
Phụ nữ tuy luôn miệng đòi bình đẳng nhưng tôi thấy chỉ có đàn ông mới thiệt thòi. Ví dụ như có ngày quốc tế phụ nữ, ngày phụ nữ Việt Nam, ngày của mẹ.... còn đàn ông, ngày dành riêng cho đàn ông không có, may mắn vớt vát được một ngày dành cho cha. Và hôm nay chính là ngày đặc biệt ấy.
Câu chuyện lần này có lẽ sẽ nằm ngoài lề về chuyện đời làm tài xế của tôi. Tôi có một ông bạn, bạn chơi cờ tướng. Nhìn tướng ông phong lưu, có chút giang hồ, chắc chẳng ai nghĩ ông ấy lại mê cái trò cần nhiều thời gian, sự kiên nhẫn và cả chuyên tâm ấy. Nhưng ông lại mê cờ tướng. Tôi với ông hay làm cùng nhau vài ván mỗi khi tôi vắng khách.
Ông mê cờ từ hồi vợ con ông bỏ ông đi chỉ vì ông sống kiểu giang hồ, nay đây mai đó, gây thù chuốc án, gây nhiều nghiệp quá. Vợ ông nói ở với ông, con cái họ sẽ chẳng thể nào có được cuộc sống bình yên. Rồi họ bỏ ông đi. Từ đấy ông cũng bỏ cái nghề đen, chuyển qua chơi cờ tướng, bình tâm nhìn đời.
Ông đi tìm vợ con cũng khắp nơi, mất đâu năm mười năm lưu lạc, rồi ông chuyển về xóm này, cùng lúc vợ chồng tôi (đều là dân tỉnh lẻ) cưới nhau chuyển về đây. Dăm ba lần tâm sự chuyện đời, ông nói, giá ông hối cải sớm thì có lẽ vợ con vẫn còn ở bên ông rồi. Tháng ngày trôi qua cứ cô quạnh.
Chuyện cũng sẽ chẳng có gì đặc biệt nếu hôm nay không phải ngày của cha và vợ, con gái tôi không tạo điều bất ngờ cho tôi. Ông bạn tôi được chứng kiến đủ cả, biết nay là ngày dành cho cha, thế là lủi thủi ra về mặc cho vợ con tôi có nài ở lại ăn uống cùng. Con gái tôi cũng may là đứa tình cảm và tinh ý, có làm riêng thêm món quà tặng lão nên lúc lão quay đi, nó có chạy theo đưa quà. Thấy lão ấy có vẻ bối rối, mừng mừng tủi tủi, chắc đêm nay lão chẳng ngủ nổi đâu.
Lão nói dối là tìm không được nhưng thực ra lão đã thấy rồi. Vợ con lão hạnh phúc bên người khác rồi. (Ảnh minh họa)
Biết lão ấy buồn nên tối xong chuyến cuối, tôi về nhà sớm, ăn cùng gia đình bữa cơm và nhờ vợ tôi làm vài món lai rai gọi lão qua cùng. Kỳ nèo mãi lão mới qua. Ngồi cà kê chén chú chén anh say say ngà ngà lão mới bắt đầu tuôn nguồn tâm sự.
Lão nói ngày xưa, lão từng cứu bố vợ lão khỏi một phi vụ kinh hoàng, cảm ơn tấm lòng của lão nên mới gả con gái cho lão. Nhưng cô ấy vốn thích cuộc sống yên bình, không hợp với kiểu chợ búa giang hồ như lão nên ngày ba bữa cãi nhau. Rồi khi có con, trận cãi nhau còn xảy ra nhiều hơn, lão tu tâm dưỡng tính, cố vì vợ vì con bao lần nhưng không thành.
Đến lần quyết tâm hết sức thì vợ lão lại bỏ đi, lão chưa kịp chứng minh gì. Lão về ngoại rồi về nội tìm, đi bắc rồi lại vào nam, thành thị rồi tới miệt sông miệt nước, lão tìm cả. Nhưng cuối cùng lão lại chấp nhận quay về. Lão nói dối là tìm không được nhưng thực ra lão đã thấy rồi. Vợ con lão hạnh phúc bên người khác rồi.
Ngày lão cứu cha vợ, là ngày vợ lão cũng biết tin mình có thai nhưng anh chàng kia còn là sinh viên, đang ăn chưa no, lo chưa tới nên dứt áo ra đi. Không muốn liên lụy sự nghiệp của người yêu, không muốn cha mẹ xấu mặt nên nàng đồng ý làm vợ lão. Đêm tân hôn, lão biết hết cả. Nhưng vì lão yêu nàng thật nên chấp nhận làm cha đứa trẻ không phải con mình dẫu mẹ chúng vẫn vương tình cũ. Lão nghĩ khi mình cố gắng yêu thương thì sẽ được đáp trả.
Vì lão ít học, nhà lão cũng nghèo, lại còn mồ côi nên lão đã lao vào giang hồ từ năm mười lăm, mười sáu, kiếm tiền nuôi thân. Rồi khi có vợ có con, lão sống tu chí lại nhưng nghề gì dễ bỏ chứ giang hồ, mình có thể gác kiếm nhưng kẻ hại mình chưa muốn, mình vẫn phải cầm lên. Với lại lão cũng không kiếm được cái gì ổn định hơn để nuôi vợ chăm con.
Ngày tìm được vợ, lão như chết đứng giữa trời, như kẻ giang hồ bị tước mất vũ khí, trói đứng giữa trời. Vợ lão thực ra chưa từng yêu lão. Chẳng qua lão chi là chỗ dựa tạm thờ, để nàng chờ giông qua. Lúc lão quyết tâm bỏ nghề thì người yêu năm xưa của nàng đã thành danh nên trở về, tìm đến nàng, biết nàng vẫn còn thương nên tìm cách đưa hai mẹ con về.
Để tránh tổn thương lão nên nàng quyết định bỏ đi trong im lặng, hại lão bao ngày lặn lội tìm gia đình. Đâu phải yêu thương nào cũng được đền đáp. Nay là ngày của cha, đứa bé năm xưa nay không gọi lão là cha nữa. Mà...nó cũng có phải con lão đâu!
Lão vừa uống, vừa khóc như một đứa trẻ. Vậy mà lâu nay lão lại giấu tôi, giấu cả mọi người. Lão yêu nhiều, thiệt thòi cũng nhiều. Từng được gọi cha, nhưng đến giờ cũng chẳng có đứa bé nào gọi ông là cha nữa...