Hôm đó ở nhà, đến trưa mà tôi ru con mãi chẳng ngủ. Bất lực với con, tôi chợt nhận ra không biết bao lâu rồi mình không tự tay chăm sóc trọn vẹn một ngày. Mang tiếng ở nhà nhưng tôi vẫn phải làm việc nên cảm thấy mệt vô cùng.
Tôi lấy chồng được hơn 2 năm và hiện ở chung với bố mẹ chồng. Mang tiếng sống chung một nhà nhưng vì hai vợ chồng tối ngày đi làm nên hầu như những va chạm giữa bố mẹ chồng với nàng dâu cũng ít. Mãi cho đến ngày tôi sinh con, mâu thuẫn giữa hai bên mới phát sinh.
Bố chồng tôi thuộc kiểu người cổ hủ nhưng lại luôn cho rằng suy nghĩ của mình mới là chân lý. Mẹ chồng tôi thì tính tình hiền lành và có phần cam chịu. Nhà người ta vợ là tay hòm chìa khóa thì ở nhà chồng tôi, mẹ chồng tôi luôn phải ngửa tay xin bố chồng tiền.
Cùng cảnh phụ nữ với nhau nên tôi phần nào hiểu được nỗi khổ của mẹ. Vợ chồng tôi đều làm ở công ty nước ngoài, thu nhập cũng khá nên hàng tháng tôi đều biếu riêng mẹ tiền để bà có thể tự do mua sắm hay giúp đỡ các cháu bên đằng ngoại của mình.
Ảnh minh họa.
Sau khi tôi sinh cháu, bố chồng được dịp thể hiện sự độc đoán của mình. Tôi cũng là đứa thích đọc sách, tìm tòi nên trước khi mang bầu đã trang bị kha khá kiến thức về nuôi dạy con. Không dám vỗ ngực tự hào hơn ai nhưng tôi tin vào những điều mình làm cho con.
Thế nhưng bố chồng tôi thì không nghĩ vậy. Thấy tôi không cho con uống nước mà chỉ cho bú sữa mẹ hoàn toàn, ông mắng mỏ rồi nói tôi không hiểu biết gì. Trời giữa tháng 5 nóng đến người lớn còn không chịu được mà bố chồng lại không muốn tôi bật điều hòa cho cháu vì lạnh, thậm chí còn bắt mặc quần áo dài, đội mũ, đeo găng tay chân.
Mỗi khi cháu ngủ, bố tôi lại càm ràm chuyện con dâu không sắm gối cho cháu. Nào có phải tôi tiếc tiền mua gối, chỉ là vốn dĩ trẻ sơ sinh đâu cần phải gối cao, chỉ cần chiếc khăn xô gấp lại để phòng trường hợp con ra mồ hôi đầu.
Sự khác nhau trong quan điểm nuôi con giữa tôi và bố chồng khiến cả hai nảy sinh mâu thuẫn. Tôi tuyệt nhiên không ủng hộ và cũng không định nhân nhượng chuyện này. Con là con của tôi, tôi sẽ không vì việc lấy lòng ai đó mà làm những điều ảnh hưởng đến sức khỏe của bé.
Tôi tự tay chăm con và nhờ đến sự giúp đỡ của nhà ngoại. Con tròn 3 tháng, tôi buộc lòng phải quay lại với công việc vì công ty đang rất nhiều việc mà thiếu người. Tôi làm tư nhân nên họ hoàn toàn có thể mời người khác về làm nếu như công việc không được đáp ứng.
Trước ngày đi làm, mẹ tôi bị đột quỵ. Cũng may phát hiện kịp thời nên mẹ tôi không đến mức không đi lại được song sinh hoạt cũng không được như bình thường. Tôi đành lòng phải nhờ đến sự giúp đỡ của ông bà nội dù trong lòng có chút không thoải mái.
Guồng quay công việc khiến tôi thậm chí còn quên rằng mình mới sinh con được một thời gian. Thời gian đó dự án đang rất gấp gáp mà lại thiếu người, thu nhập mang lại thì vô cùng hậu hĩnh. Tôi làm việc quên cả ngày nghỉ, đầu lúc nào cũng văng vẳng chuyện công ty.
Vì không thể dành thời gian nhiều ở nhà nên tôi cũng phó mặc chuyện con cái cho bà nội. Tôi chỉ đơn giản nghĩ rằng chăm cháu ai chẳng làm được, quan trọng là có thời gian mà thôi. Thế nhưng mọi chuyện chẳng hề như tôi suy nghĩ.
Đợt đó dự án vừa kết thúc, nhóm tôi được thưởng hơn 400 triệu đồng. Cầm tiền thưởng về, tôi bàn với chồng để tặng bố mẹ một chuyến du lịch gọi là đi đây đi đó cho thoải mái tinh thần. Mẹ chồng tôi không muốn đi nên tôi phải động viên mãi. Tôi cũng nói mình sẽ xin nghỉ vài ngày ở nhà chăm con, coi như nghỉ ngơi sau một thời gian "cày" cật lực.
Hôm đó ở nhà, đến trưa mà tôi ru con mãi chẳng ngủ. Bất lực với con, tôi chợt nhận ra không biết bao lâu rồi mình không tự tay chăm sóc trọn vẹn một ngày. Mang tiếng ở nhà nhưng tôi vẫn phải làm việc nên cảm thấy mệt vô cùng.
Mẹ chồng chắc đang trên máy bay nên không thể liên lạc, tôi đành ngồi xem lại camera để biết mọi ngày bà ru cháu thế nào. Những hình ảnh hiện lên khiến tôi chỉ biết nín lặng.
Ảnh minh họa.
Hóa ra con tôi rất khó tính và chưa biết tự ngủ. Mỗi lần để cháu ngủ trưa, mẹ chồng tôi phải bế bồng rồi tay vỗ, miệng hát. Thậm chí đến khi con đã ngủ, tôi vẫn thấy bà nội phải bế thêm một lúc rồi chờ khi cháu ngủ say mới đặt.
Tôi thấy mình có lỗi với mẹ chồng và con mình quá. Những lo toan cơm áo gạo tiền đã cuốn tôi đi xa quá rồi.