Nửa đêm, Nga gọi điện tới và nói trong hơi thở gấp gáp, đầy lo lắng và hoang mang: “Thảo ơi, tao mới phạm một tội tày đình rồi. Tao ngoại tình!...”.
Bằng lý lẽ của một người phụ nữ có gia đình và với tư cách của một người bạn thân, tôi khuyên Nga bình tĩnh để từ từ gỡ rối, nhưng tận trong sâu thẳm trái tim, tôi biết mình đang ganh tỵ với Nga. Tôi ước gì mình cũng có thể ngoại tình.
Khi câu chuyện đó xảy ra, chồng tôi vẫn chưa về. Hơn hai năm nay anh luôn về khuya, thường say xỉn vào buổi tối và nhăn nhó vào buổi sáng thức dậy, dù chúng tôi mới lấy nhau chưa tròn 4 năm. Tôi tốt nghiệp Cao đẳng Sư phạm, cái nghề không thể hái ra tiền. Chồng tôi làm nghề kinh doanh, tối ngày chao đảo với thương trường, khi hí hửng vì hốt bạc, khi cau có và ủ rũ vì thua lỗ. Tôi không am hiểu lắm về công việc của chồng, nên chỉ biết đứng ngoài lề nhìn anh làm việc và tránh xen vào chuyện làm ăn của anh.
Tôi lấy chồng được gần một năm thì mẹ chồng bị tai biến, đi lại khó khăn. Lúc đó tôi cũng đang bầu bì nên hoàn cành gia đình có phần nan giải. Mẹ chồng không thiếu tiền để thuê người giúp việc, nhưng mà rất buồn và mong muốn có người thân bên cạnh nhiều hơn. Tôi đề nghị với chồng xin nghỉ việc để ở nhà chăm mẹ và sinh con. Anh và mẹ đều sợ tôi buồn, nhưng thú thật là tôi rất thương mẹ chồng, và cũng muốn được ở nhà toàn tâm chăm con. Trong khi đó, công việc của tôi dù có những niềm vui riêng, nhưng nói thật là thu nhập không bao nhiêu mà áp lực lại nhiều, môi trường cũng căng thẳng vì đang xảy ra nhiều mâu thuẫn, đấu đá lẫn nhau giữa các sếp.
Tôi lấy chồng được gần một năm thì mẹ chồng bị tai biến, đi lại khó khăn. Lúc đó tôi cũng đang bầu bì nên hoàn cành gia đình có phần nan giải. (ảnh minh họa)
Thế là tôi ở nhà. Và gánh nặng gia đình rơi hẳn vào vai chồng. Thời gian đầu công việc làm ăn của anh cũng suôn sẻ nên không sao, nhưng càng về sau thì anh càng hay cáu gắt bực bội với tôi vì thời buổi khó khăn chung, công việc của anh thường xuyên thua lỗ, bấp bênh. Anh liên tục ra ngoài tiếp khách, đi công tác xa để kiếm mối làm ăn, thắt chặt quan hệ. Vài lần nhìn chồng trở về trong nồng nặc mùi rượu bia, tôi đã góp ý với anh, kèm theo những lời động viên, an ủi. Nhưng chồng cứ gạt đi và nói nặng lời, kiểu như: “Em tưởng đi tiếp khách sung sướng lắm đấy à, em tưởng anh muốn uống nhiều rượu vào cho ung thư dạ dày à, em tưởng anh muốn đi suốt đêm ngày mà không có một giấc ngủ ngon vậy sao… Đừng có càu nhàu. Đừng xen vào chuyện làm ăn của anh…”. Và tôi nghe lời anh.
Tôi im lặng. Tôi dặn lòng không được hỏi han gì tới những công việc khó khăn và phức tạp của chồng. Cuộc sống của tôi là không gian gói gọn trong mấy chục mét vuông, là con đường từ nhà đến chợ và đến trường của con, là những công việc không tên nhưng phải luôn tay cả ngày không ngơi nghỉ. Mẹ chồng rất thương tôi, nhưng bà cũng không làm được gì hơn. Từ khi nằm một chỗ rồi chỉ loay hoay đi lại trong nhà một cách khó khăn, bà cũng trầm tính hơn và ít chia sẻ, nói chuyện với con trai hơn.
Nhiều lần, tôi nhìn thấy những vết son, những cộng tóc dài ngoằn trên áo và nghe thấy những “mùi lạ” từ chồng, tôi có thắc mắc thì anh chỉ giải thích qua loa, là do công việc, rồi lại nhăn nhó, khó chịu. Tôi thật không biết phải làm sao với gương mặt ngày càng lạnh lùng và khó ưa của chồng. Người chồng ngày xưa của tôi đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là một con người khó hiểu, cộc cằn và xa lạ biết bao.
Tôi muốn làm gì đó để thoát khỏi cuộc sống chán nản và bức bối này. Tôi có cảm giác mình không thể chịu đựng nó được bao lâu nữa. (ảnh minh họa)
Cuộc sống của tôi cứ trôi qua buồn tẻ và nhạt thếch như thế. Đều đặn mỗi ngày. Tôi thèm sao một chuyến du lịch, một món quà, một ánh mắt yêu thương, một vòng tay ấm áp từ chồng nhưng mọi thứ cứ càng ngày càng xa vời vợi. Đọc các bài báo nhan nhản trên mạng nói về chuyện ngoại tình của phụ nữ, tôi bỗng cảm thấy thông cảm biết bao. Mỗi người một hoàn cảnh, có lẽ chỉ khi nào rơi đúng vào những tréo ngoe đó thì con người ta mới đủ thông cảm và bao dung cho nhau.
Tôi muốn làm gì đó để thoát khỏi cuộc sống chán nản và bức bối này. Tôi có cảm giác mình không thể chịu đựng nó được bao lâu nữa. Tôi muốn ngoại tình. Tôi ganh tỵ với những người dám ngoại tình, dám nổi loạn như Nga. Có lẽ, tôi thà mang tội ngoại tình chứ không thể chịu đựng cuộc sống như thế này nữa. Tôi đang bị ức chế và muốn nổi loạn.
Vi Thảo
Mời bạn đọc bài viết hay, hấp dẫn tại Eva tám tại đây: