Hôm nay, em đã sinh cho anh một cu cậu, bố mẹ anh hạnh phúc rơi nước mắt nhưng sao lòng anh chẳng thấy vui gì.
Ngày em về nhà anh làm dâu, bố mẹ anh đã nói bóng gió về chuyện muốn có cháu bồng cháu bế. Thế nên, áp lực đặt lên vai em là phải tính chuyện bầu bí và sinh nở luôn. Anh làm đàn ông trong nhà lại là con trưởng nên lúc nào cũng mong muốn vợ sinh cho anh một cu cậu kháu khỉnh. Nhưng điều ấy anh chưa muốn nói ra. Vì dù sao, em cũng là người mới về lại chưa sinh con đầu lòng, chuyện đâu còn có đó.
Thế mà, bố mẹ anh lúc nào cũng đặt thẳng vấn đề là em phải sinh con ngay lập tức và phải cố gắng sinh được con trai. Các cụ đâu có hiểu chuyện trai gái không thể do đàn bà quyết định. Nhưng anh biết, nếu em không sinh được con trai thì tội vạ sẽ đổ hết lên đầu em.
Anh là con trai trưởng trong nhà cũng muôn vàn điều phải suy nghĩ. Biết em khó nhọc, anh cũng không nói gì. Ngày em sinh con gái, bố mẹ anh tỏ rõ thái độ buồn rầu, khó chịu. Còn anh, làm chồng, làm cha, anh không cho phép mình có thái độ coi trọng nam hay nữ. Vì con nào cũng là con của anh, anh đều phải yêu thương và chăm sóc, cưng nựng chúng.
Nói không thích con trai là anh giả tạo. Chỉ là, anh không dám nói ra điều đó vì sợ em buồn. Em cũng chịu nhiều áp lực từ gia đình anh, anh hiểu. Em nín nhịn tất cả những lời gièm pha. Em cố gắng làm mọi cách để khiến bố mẹ anh hài lòng. Một câu em cũng không dám cãi. Em đúng là một cô con dâu ngoan.
Anh hiểu, người làm mẹ như em, không ai muốn bỏ con của mình. Chỉ có kẻ nhẫn tâm mới dám làm điều đó. (ảnh minh họa)
Sau khi con lớn được 2 tuổi, em quyết định sinh tiếp. Anh hiểu, em cầu nguyện suốt ngày để có được con trai, vừa lòng bố mẹ anh và cũng mong cho anh có con nối dõi. Thế nhưng, kết quả lại là con gái. Em khóc suốt bao nhiêu ngày vì sợ bố mẹ anh sẽ không cho em có cơ hội ở trong gia đình này. Mẹ anh nhiều lần nói bóng gió rằng, em không sinh được con trai thì sẽ nhờ người khác sinh hộ.
Anh không bênh mẹ anh, anh không hài lòng với cách nói chuyện của bố mẹ với em nhưng cũng động viên em nín nhịn, rồi đâu sẽ vào đó. Ai chẳng mong nhưng không có thì đành chịu. Anh thương em vô vàn. Anh sợ, em sẽ chịu nhiều điều tiếng và sẽ không có sức khỏe tốt để chăm con.
Anh cũng mong một cu cậu nhưng lại nói với em rằng ‘thôi, không sinh được con trai thì lại sinh tiếp, em không phải lo’. Không ngờ câu nói của anh lại khiến em hành động dại dột khi em mang đứa con thứ ba trong mình.
Khi siêu âm, biết con là con gái, em đã giấu anh đi bỏ cái thai. Anh hoang mang tột độ. Em muốn làm vậy đến khi nào có được con trai thì thôi. Lòng anh quặn thắt khi thấy tờ giấy phá thai trong tủ của em. Nếu như em không để lộ ra điều đó thì anh cũng đâu biết, em đã bỏ đi đứa con máu mủ của mình. Chắc phải khổ tâm lắm, phải đau lòng lắm nên em mới làm việc đó phải không em? Có phải anh, bố mẹ anh đã dồn em đến bước đường cũng nên em phải làm việc trái với lương tâm mình như vậy?
Anh hiểu, người làm mẹ như em, không ai muốn bỏ con của mình. Chỉ có kẻ nhẫn tâm mới dám làm điều đó. Anh mong có con trai nhưng chưa từng suy nghĩ như vậy. Bây giờ thì em mang bầu con trai rồi nhưng nụ cười gượng gạo ấy, chỉ có anh hiểu vì sao. Anh cố tình không nói ra chuyện này để em được an ủi, để em không phải đau khổ và suy nghĩ nữa, coi như đó là bí mật chôn chặt trong lòng, chỉ mình em biết cho đến lúc chết. Nhưng em ơi, anh biết, chuyện này hôm nay, tất cả là do gia đình anh, là tại anh, không phải là lỗi của em.
Anh xin lỗi em, ngàn lần xin lỗi em. Chỉ mong em hãy quên đi chuyện cũ, chuyện đã xảy ra và bình tâm lại, sống hướng về tương lai, về phía trước (ảnh minh họa)
Anh xin lỗi vợ anh, người vợ hiền thục, chịu thương chịu khó nhưng lại vô cùng khó xử trước chuyện con gái, con trai. Anh đâu thể làm gì tốt hơn cho em, chỉ gieo cho em những âu lo, rắc rối.
Hôm nay, em đã sinh cho anh một cu cậu, bố mẹ anh hạnh phúc rơi nước mắt nhưng sao lòng anh chẳng thấy vui gì. Vì có đứa con trai này mà anh đã mất đi một cô con gái khác, em đã chịu một nỗi đau mà cả đời này em cũng khó lòng quên được. Vì có đứa con trai này mà em đã phải sống trong nỗi kìm nén bao năm qua. Anh đâu thể cười, đâu thể vui khi con anh lại sinh ra trong hoàn cảnh và chất chứa những tâm sự như vậy.
Anh xin lỗi em, ngàn lần xin lỗi em. Chỉ mong em hãy quên đi chuyện cũ, chuyện đã xảy ra và bình tâm lại, sống hướng về tương lai, về phía trước. Anh hứa sẽ mãi là bờ vai vững chắc để bảo vệ em và để em dựa vào.