Khi tôi nói "mẹ về quê nghỉ ngơi đi" cùng loạt bằng chứng để trên bàn, bà không nói gì lặng lẽ thu dọn đồ.
Trước khi chuẩn bị sinh con, vợ chồng tôi đã bàn bạc đến chuyện khi con được bao nhiêu tháng thì tôi đi làm và ai sẽ làm người chăm sóc con những lúc hai vợ chồng vắng nhà. Tôi đưa ra quan điểm rằng sẽ thuê bảo mẫu, chắc chắn sẽ lựa chọn người kĩ càng để có thể thoải mái hơn trong việc đưa ra những yêu cầu với họ khi chăm sóc con cho mình.
Thế nhưng chồng tôi lại khác, chồng tôi cho rằng nên nhờ bà nội ở dưới quê lên chăm sóc cháu, vấn đề này vừa giúp con cái, cháu chắt gần gũi bà mà lại yên tâm hơn là thuê người ngoài. Ý chồng đã như thế nên tôi cũng không muốn bàn thêm.
Đến đúng thời điểm 5 tháng sau khi con chào đời, tôi phải quay trở lại với công việc nên việc này tiếp tục được đem ra để bàn một lần nữa. Chồng tôi vẫn khăng khăng muốn mời mẹ chồng ở dưới quê lên chăm sóc cháu mà nguyện vọng của bà cũng là như thế. Do đó tôi bằng lòng và chủ động đề nghị:
- Chúng con gửi mẹ 10 triệu mỗi tháng (vì công việc tôi kiếm ra tiền rất tốt) để mẹ vừa lo toan công việc ở dưới quê vừa có tiền tích góp mỗi tháng để không phải lo chuyện thuốc thang sau này. Vì thế mẹ cứ yên tâm ở đây chăm sóc cháu giúp chúng con sao cho bé khỏe mạnh, nhanh nhẹn, hoạt bát là được.
Ảnh minh họa
Ngoài việc chăm sóc cháu, mẹ không cần phải quan tâm đến việc gì khác nữa, để đó chúng con đi làm về sẽ lo. Những lúc rảnh rỗi, mẹ có thể đưa cháu đi chơi loanh quanh khu nhà mình, giao lưu kết bạn cho đỡ buồn cũng được mẹ ạ.
Thấy tôi thoải mái như thế, cả chồng và mẹ chồng đều mừng rỡ. Bà thu xếp công việc dưới quê rồi ngay tuần sau đó đã lên giúp vợ chồng tôi chăm sóc cháu. Khi bà vừa lên tôi đưa luôn 10 triệu tiền lương tháng đầu cho bà.
- Con sẽ gửi mẹ tiền lương ngay từ đầu tháng để mẹ chủ động chi tiêu công việc của mẹ. Nếu đồ dùng của cháu thiếu gì mà con chưa kịp mua, mẹ cứ mua giúp con rồi ghi vào sổ sách, con về con sẽ gửi lại mẹ chứ 10 triệu là tiền công của mẹ, không tính vào tiền chăm sóc cháu mẹ nhé. Mẹ muốn mua cho cháu thứ gì để làm quà tặng thì đó là vấn đề riêng.
Những ngày tháng sau đó tôi vì mải mê công việc do mới quay trở lại nên cũng lu bu, đi sớm về khuya để bắt kịp tiến độ nên không để ý. Khoảng 3 tháng sau mới có thời gian rảnh rỗi để thường xuyên ở nhà với hai bà cháu hơn. Tôi mới để ý mẹ chồng chăm sóc cháu nội rất tốt, chu đáo, cẩn thận và tỉ mỉ khiến tôi yên tâm. Hơn hết đứa trẻ cũng quấn quýt bà nội, vừa nghe lời bà mà cũng rất sợ bà, việc ăn uống không bao giờ phải thúc giục hay ép buộc. Do đó tôi lại càng yên tâm đi làm.
Thế nhưng vào một ngày nghỉ ở nhà tôi bế con đi chơi dưới sân nhà vô tình gặp rất nhiều các bà nội, bà ngoại khác cũng bế cháu đi chơi. Chắc những người này quen biết mẹ chồng tôi và cũng hay cho cháu chơi với con tôi nên nhanh chóng nhận ra đứa trẻ. Họ cũng tới làm quen rồi trò chuyện:
- Hôm nay Bơ được mẹ bế đi chơi à, thế bà nội đâu?
Ảnh minh họa
- Vâng, hôm nay con ở nhà nên con bế cháu đi chơi cho bà nghỉ ngơi chút ạ. Bà cháu ở trên nhà.
- Ừ, thế là phải rồi. Mà nhìn Bơ trộm vía từng ngày đấy cháu nhỉ, chứng tỏ bà nội nuôi rất mát tay đó.
- Vâng, trộm vía ạ. Bà cháu giỏi chăm cháu lắm chứ mẹ cháu thì vụng lắm ạ.
Thế nhưng câu nói tiếp theo của người kia đã khiến tôi phải giật bắn mình:
- Ừ, nhìn Bơ bụ bẫm từng ngày luôn đấy, nhìn xem, tay chân chắc chắn khác hẳn tuần trước chứ đâu có giống cái thằng này (bà chỉ vào cháu của bà). Tôi bảo mẹ nó mà mẹ nó nhất quyết không nghe, không cho dùng.
- Ơ dùng cái gì hả bà?
- À không... bà nhầm... bà nói vậy thôi.
Nói xong bà ý cũng tảng lờ cho qua chuyện rồi nhanh chóng bỏ đi chỗ khác. Thế nhưng câu nói của bà cứ văng vẳng trong đầu tôi, khiến tôi phải suy nghĩ mãi. Tôi mới chợt nhìn lại con mình, quả thực đứa trẻ béo tốt lên từng ngày và béo rất nhanh trong khoảng thời gian này. Suy nghĩ trong đầu chợt lóe lên làm tôi hoang mang hơn.
Tôi bắt đầu lục tìm trong gian bếp nhà mình xem có thứ gì khác lạ không thì y như rằng, tôi phát hiện ra một lọ thủy tinh không nhãn mác, đựng một thứ bột màu trắng lạ. Rõ ràng thứ này không phải là do tôi mua và tôi cũng không biết đó là thứ gì. Do đó, tôi nhanh chóng mang ra hiệu thuốc để hỏi xem đó là thứ gì. Nhân viên cửa hàng thuốc nói rằng phải đem chúng đi xét nghiệm thì mới biết được là thứ gì. Do đó tôi để lại một chút ít rồi mang lọ đó về cất lại chỗ cũ.
Sau ngày hôm đó, khi chưa biết kết quả xét nghiệm tôi nhìn thấy mẹ chồng có một lần lấy thứ bột đó bỏ vào cháo của cháu. Khi tôi hỏi đó là thứ gì thì mẹ chồng nói:
- Là hạt nêm ăn dặm đó con, mẹ cho vào hũ đựng cho đảm bảo và dễ dùng.
Nghe bà nói thế tôi không nói gì thêm nhưng tôi chờ kết quả thế nào rồi mới nói chuyện mà lòng đầy hoang mang.
Ảnh minh họa
Cầm tờ giấy kết quả trên tay tôi sững sờ cả người. Tôi gọi chồng cùng về nhà ngay lập tức và xin được nói chuyện với mẹ chồng:
- Mẹ ơi, con có chuyện này muốn nói với mẹ. Thời gian qua chúng con rất cảm ơn mẹ đã chăm sóc cháu tốt để chúng tôi yên tâm đi làm. Tuy nhiên gần đây con mới phát hiện ra một việc mà bản thân người làm mẹ như con đã vô cùng sốc và không thể chấp nhận được.
Tôi đặt lọ bột trắng và tờ giấy xét nghiệm lên trên bàn:
- Mẹ nói rằng đây là hạt nêm ăn dặm của Bơ nhưng kết quả xét nghiệm lại không phải là vậy. Nó cho thấy đây là bột tăng cân dành cho trẻ. Đứa bé chưa bao giờ gầy và con cũng không cần cháu phải bụ bẫm. Con nói với mẹ rồi mà, con chỉ cần cháu khỏe, cân nặng tương đối là được rồi, sao mẹ phải làm thế này với cháu.
- Chỉ là mẹ sợ nếu thằng bé không tăng cần đều mỗi ngày thì không tốt cho nó. Mẹ nghe các bà đã dùng cho cháu rồi nói nó bổ lắm, cũng không gây hại gì đâu con đừng lo.
- Ôi sao mẹ nói thế được vậy mẹ những thứ thuốc không nhãn mác, không nguồn gốc thế này đến người lớn còn không dám dùng thì làm sao có thể dùng cho cháu được.
Chồng tôi nói xen vào:
- Em cứ bình tĩnh xem nào, biết đâu đây cũng là thuốc tốt cho trẻ mà thôi.
- Anh nói vậy mà nghe được à, anh cũng có kiến thức về y dược mà anh lại nói thế được à.
- Ừ thôi em bình tĩnh, để chiều đưa con đi khám xem sao.
Tôi quay sang nói với mẹ chồng:
- Mẹ à, con rất tiếc nhưng chắc mẹ nên về quê nghỉ ngơi. Không biết cháu có làm sao không, chứ không cả đời này con ân hận.
Mẹ chồng nghe tôi nói vậy, bà lặng lẽ không nói gì thêm, vào phòng và thu dọn đồ.
Chồng tôi nói rằng tôi làm quá mọi việc, "đuổi" mẹ chồng về ngày là không phải phép một chút nào nhưng tôi mặc kệ. Tôi quá sốc sau chuyện này và tôi không thể tha thứ cho bà cũng như chính bản thân mình nếu con mình mà có bị làm sao.
Tâm sự từ độc giả khanhvy...