Mở nồi cơm điện xới cơm, vừa nhìn mà tôi sững sờ không thể tin nổi.
9h tối tôi mới làm tăng ca xong về nhà. Chồng đã nấu cơm ăn trước và để phần cho vợ trong lồng bàn. Còn anh ấy thì đang trong phòng dùng máy tính.
Tôi tắm rửa thay quần áo xong liền vào bếp ăn cơm. Vừa đói vừa mệt, tôi chỉ muốn được bát cơm nóng cho ấm bụng rồi đi ngủ một giấc thật ngon. Tầm này con gái cũng ngủ rồi nên tôi không gọi cho con nữa.
Mở nồi cơm điện xới cơm, vừa nhìn mà tôi sững sờ không thể tin nổi. Bên trong cơm đã hết nhẵn, chỉ còn lại vài vụn cháy. Tôi đứng như trời trồng, nước mắt cứ thế chảy ra ướt má.
Tôi đứng như trời trồng, nước mắt cứ thế chảy ra ướt má. (Ảnh minh họa)
Chồng tôi thất nghiệp ở nhà đến nửa năm nay. Ban đầu ở công ty cũ do anh không chịu cố gắng, lại thường xuyên xin nghỉ nên bị cho thôi việc. Có vợ đi làm, anh ỷ lại không chịu tận lực tìm kiếm công việc mới. Chồng tôi ở nhà đưa đón con, cơm nước, dọn dẹp cho vợ. Thế nhưng có mấy lần anh mải chơi đến quên cả đón con, cô giáo phải gọi cho tôi, con thì tủi thân khóc mãi.
Không yên tâm giao con cho chồng, tôi bèn gửi con nhờ bà ngoại cho bé học mẫu giáo dưới quê. Cũng vì hoàn cảnh khó khăn, tôi đi làm từ sáng sớm tới tối muộn mới về, nhớ con lắm nhưng đành phải tự động viên mình cố gắng vượt qua giai đoạn khó khăn này. Khi nào kinh tế ổn hơn, mẹ con tôi sẽ được đoàn tụ.
Sở dĩ vì đâu tôi phải vắt kiệt sức lực cố làm lụng kiếm tiền như vậy? Vì chồng tôi ở nhà không có thu nhập, mình tôi phải lo cho cả gia đình 3 người. Chưa nói mẹ chăm cháu, thi thoảng cũng phải biếu bà vài đồng để bà tiêu vặt mới phải đạo.
Từ khi con về quê, chồng tôi càng được thể chơi game thâu đêm suốt sáng. Tôi giục anh kiếm việc làm, chồng cứ ậm ừ lần lữa cho xong, viện hết cớ này cớ kia để trì hoãn. Thường chỉ tối tôi mới về nhà ăn cơm, chồng sẽ nấu cơm tối cho vợ. Nhưng chưa bao giờ chồng tôi phần đồ ăn cho vợ một cách đàng hoàng. Anh không để riêng thức ăn cho tôi mà ăn trước chọn miếng ngon rồi còn thừa mới để lại.
Tôi cảm thấy mình không được coi trọng qua hành động nhỏ ấy nhưng có lần tôi nửa đùa nửa thật phàn nàn với chồng thì anh gắt gỏng: “Em nhỏ nhen để bụng quá đấy, chuyện bé tí mà cũng so đo với anh. Cứ cho là anh ăn hết miếng ngon thật thì em là vợ, nhường cho chồng miếng ngon cũng có làm sao?”. Tôi không biết phải đáp thế nào sau câu trả lời ấy.
Nhìn nồi cơm đã cạn đến đáy, nghĩ tới mình và con cùng những gì phải chịu đựng mà tôi thương bản thân, thương con vô hạn. Chồng không hiểu và ghi nhận một chút nào cho những hy sinh, vất vả của tôi, chẳng những thế còn đối xử với vợ một cách vô tâm và ích kỷ. Chuyện nhỏ đã thế này, rõ ràng trong lòng anh ta thì tôi chẳng có chút quan trọng nào.
Đêm đó nằm không ngủ được, tôi hạ quyết tâm ly hôn chị em ạ. (Ảnh minh họa)
Lần này tôi thẳng thừng hỏi chồng tại sao không phần cơm vợ thì anh mắt vẫn không rời khỏi màn hình máy tính chơi game, đáp với vẻ mất kiên nhẫn: “Anh đói quá nên ăn hết cơm mất rồi. Thức ăn vẫn còn đấy, em cắm nồi cơm mới mà ăn. Việc đấy có gì khó đâu mà cũng kêu ca”.
Đêm đó nằm không ngủ được, tôi hạ quyết tâm ly hôn chị em ạ. Sáng hôm sau chồng tôi biết chuyện thì nhảy dựng lên trách tôi quá đáng, nông nổi, chỉ vì miếng cơm mà đòi ly hôn chồng. Mẹ chồng được con trai mách cũng gọi lên bảo tôi đừng chi li nhỏ nhặt kẻo sau này hối hận. Tôi làm đúng hay sai hả mọi người?