Nghe thế mà tôi chạnh lòng buồn bã. Mẹ chồng chỉ muốn con trai ở gần mình, không nghĩ cho tương lai con cháu. Hình như bà còn có ý chê tôi, không thích ở một mình với con dâu nữa.
Sau đám cưới mấy tháng thì chồng tôi quyết định đi làm xa. Anh bảo nhân lúc còn trẻ chưa con cái, đi làm kiếm khoản tiền sau này về nhà mở cửa hàng riêng, không cần phải đi làm thuê lương thấp lại phụ thuộc người khác. Dù rất buồn và tủi thân nhưng thấy anh tính toán cũng đúng, tôi đành gạt nước mắt nghe theo.
Tôi ở nhà với mẹ chồng, bà cũng không đến nỗi nào. Nhưng bà khá thờ ơ và lạnh nhạt với con dâu, tình cảm mẹ chồng - nàng dâu không mấy thân thiết. Chồng không có nhà, nhiều lúc tôi cô đơn tủi thân phát khóc, lắm đêm thức trắng nghĩ mà buồn nhưng ở xa kia chồng cũng vất vả vì vợ và tương lai gia đình. Ở nhà ngoài công việc trên công ty, về nhà tôi cố gắng chu toàn việc nhà, chăm sóc mẹ chồng để anh yên tâm. Cố gắng vượt qua vài năm rồi vợ chồng tôi sẽ được đoàn tụ bên nhau.
Cố gắng vượt qua vài năm rồi vợ chồng tôi sẽ được đoàn tụ bên nhau. (Ảnh minh họa)
Cho đến nay chồng tôi đã đi làm xa được nửa năm rồi. Công việc của anh rất tốt, tháng nào cũng kiếm được khoảng 60 triệu đồng. Anh chỉ giữ lại vài triệu tiêu vặt còn lại đều gửi hết vào tài khoản ngân hàng chung của hai vợ chồng, hai đứa cùng quản lý.
Gần một năm đi làm xa, chồng tôi mới về thăm nhà được một lần, phần do khoảng cách xa phần vì công việc bận rộn. Tuần trước là lần thứ hai chồng tôi về thăm nhà. Buổi tối trước khi anh đi, tôi tình cờ nghe được mẹ chồng và chồng nói chuyện trong phòng mà giật mình không thể tin nổi.
Mẹ tôi bảo con trai nghỉ việc về làm gần nhà, đừng đi xa nữa. “Ở nhà lương hơn chục triệu, hai vợ chồng cộng lại cũng chỉ đủ chi tiêu ăn uống và nuôi một đứa con thôi mẹ ạ. Biết bao giờ mới có tiền để ra. Mẹ không phải lo, mẹ cần gì cứ bảo vợ con, cô ấy sẽ chăm sóc mẹ chu đáo”, chồng động viên an ủi mẹ.
Nghe thế mà tôi chạnh lòng buồn bã. Mẹ chồng chỉ muốn con trai ở gần mình, không nghĩ cho tương lai con cháu. Hình như bà còn có ý chê tôi, không thích ở một mình với con dâu nữa.
Cho đến tối qua, sau khi chồng tôi đã đi được một tuần, tình cờ tôi nghe mẹ chồng gọi điện cho con trai. Tôi vốn không định nghe lén nhưng nghĩ có khi bà gọi nói xấu mình cũng nên. Để rồi từng lời nói của bà lọt vào tai khiến tôi ngơ ngẩn cả người, nghẹn ngào bật khóc:
“Con ạ, mẹ nói nghiêm túc đấy. Con nên chuyển về gần nhà làm việc đi. Không phải vì muốn ở gần con, vì mẹ lo cho tình cảm vợ chồng của hai đứa. Mẹ vẫn còn khỏe, đâu cần ai chăm sóc. Nhưng suốt gần một năm qua, mẹ thường xuyên thấy vợ con khóc lúc đêm khuya đấy. Nó cũng buồn lắm, chẳng qua không kêu than kể lể với con… Mẹ nghĩ tình trạng này kéo dài không được, xa mặt cách lòng, tình cảm bị ảnh hưởng. Rồi nhỡ đâu một trong hai đứa lạc lối thì hối hận cũng muộn. Tiền bạc thì có nhiều cách để kiếm ra con ạ. Cứ về nhà, vợ chồng bảo ban nhau làm ăn, thuận vợ thuận chồng tát biển Đông cũng cạn…”.
Tôi vừa thấy hổ thẹn lại vừa cảm động và biết ơn bà vô cùng. (Ảnh minh họa)
Hóa ra đó mới là lý do thật sự mẹ muốn chồng tôi về gần nhà làm. Vậy mà tôi đã nghĩ sai cho bà. Tôi vừa thấy hổ thẹn lại vừa cảm động và biết ơn bà vô cùng. Ngay tối đó anh gọi điện hỏi rằng có muốn anh về gần nhà không? Chỉ cần tôi quyết định, thế nào anh cũng nghe theo.
Tôi phân vân quá chị em ạ. Nên bảo chồng về gần nhà ngay hay khuyên anh cố gắng làm lụng thêm hai, ba năm nữa, có vốn rồi mới về hẳn? Theo chị em tôi nên chọn lựa thế nào?