Vợ chồng tôi chỉ là những người xa lạ đối với bác ấy. Vậy thì bác đọc di chúc có liên quan gì đến chúng tôi mà lại gọi tôi về?
Tôi và chồng đều là người tỉnh lẻ lên thành phố mưu sinh. Chúng tôi quen biết, kết hôn rồi thuê nhà sinh sống ở đây đã 4 năm rồi. Mới có một đứa con thôi nhưng cuộc sống của chúng tôi vẫn còn rất nhiều khó khăn. Chồng tôi làm thuê cho một cửa hàng cơ khí còn tôi thì mở sạp bán hoa quả.
Hôm vừa rồi, tôi đang ngồi bán hoa quả ở quầy hàng của mình thì đột nhiên bác trai hàng xóm ở cạnh nhà trọ của vợ chồng tôi gọi điện. Bác bảo tôi về nhà bác luôn có chút việc quan trọng. Tôi thắc mắc vô cùng, trước nay tôi không qua lại thân thiết với bác ấy. Chỉ có chồng tôi hay ngồi uống nước chè, trò chuyện, đánh cờ, có lúc thì uống rượu với bác ấy mà thôi.
Nhưng nghe giọng điệu của bác rất nghiêm túc, bác bảo gọi cho chồng tôi thì anh đang ở quê chưa lên được ngay. Do đó tôi về thay mặt anh cũng được. Đúng là chồng tôi mới về quê hôm qua vì đằng nhà nội có chút việc.
Bác bảo tôi về nhà bác luôn có chút việc quan trọng. Ảnh minh họa
Tôi thu xếp về nhà bác hàng xóm luôn thì giật mình khi thấy trong nhà bác tụ tập rất nhiều người. Hình như đều là con trai con gái, con dâu và con rể của bác ấy cả. Ít gặp họ nên tôi cũng không dám chắc. Khi mọi người nhìn thấy tôi, họ đồng thời rất bất ngờ, lúc đó tôi mới biết bác hàng xóm đang chuẩn bị công bố di chúc.
Vợ chồng tôi chỉ là những người xa lạ đối với bác ấy. Vậy thì bác đọc di chúc có liên quan gì đến chúng tôi mà lại gọi tôi về? Cho đến khi nội dung bản di chúc được công bố, tất cả mọi người có mặt đều sốc không tả được.
Tổng số tài sản của bác hàng xóm lên đến 4 tỷ đồng, tính cả căn nhà hiện tại bác đang ở. Bác chia cho vợ chồng tôi 2 tỷ, số tiền còn lại bác để vào viện dưỡng lão sống. Sau khi bác qua đời, số tiền còn dư lại sẽ được quyên góp cho một quỹ từ thiện uy tín.
Nội dung di chúc quá mức lạ kỳ như vậy, bảo sao các con của bác ấy và tôi không kinh hãi. Lập tức họ nhao nhao chất vấn bố tại sao lại không chia cho các con đẻ xu nào, mà chia cho người ngoài số tiền lớn đến vậy.
Lúc này bác hàng xóm mới đủng đỉnh nói:
- Các anh chị lấy chồng lấy vợ xong thì đều ra ở riêng, cả năm về thăm tôi được mấy lần? Trách móc thì các anh chị bảo ai cũng có cuộc sống riêng, công việc, con cái bận rộn. Hơn nữa nuôi các anh chị khôn lớn trưởng thành, dựng vợ gả chồng xong rồi là tôi đã hết trách nhiệm. Tiền và tài sản của tôi, tôi thích cho ai là quyền của tôi.
Ông có thiện tâm quyên đóng góp cho quỹ từ thiện là điều có thể hiểu được. Thế nhưng tại sao ông lại chia cho vợ chồng tôi số tiền lớn đến thế? Bác ấy giải thích rằng thời gian qua có chồng tôi bầu bạn nên bác đỡ buồn rất nhiều.
Ngoài ra có lần bác bị cảm, may có chồng tôi phát hiện kịp thời đưa đi viện. Nếu không sợ rằng bác ấy sẽ gặp chuyện bất trắc, chẳng còn khỏe mạnh để ở đây như ngày hôm nay. Bác vừa quý mến và cảm kích chồng tôi rất nhiều, lại thấy chúng tôi còn khó khăn nên cho vợ chồng tôi từng ấy tiền để mua một căn nhà làm chỗ ở ổn định.
Tôi thu xếp về nhà bác hàng xóm luôn thì giật mình khi thấy trong nhà bác tụ tập rất nhiều người. Ảnh minh họa
Tôi đờ đẫn không biết nói gì trước món quà khủng từ bác hàng xóm. Chồng tôi là người nhiệt tình và chân thành, anh quý bác hàng xóm, coi bác ấy chẳng khác gì bố mình ở quê. Còn chuyện giúp đỡ bác ấy trong lúc khó khăn, anh cũng không hề nghĩ đến chuyện báo đáp. Ai ngờ đâu bác lại có của ăn của để và ghi nhớ tấm lòng của chồng tôi mà dành tặng một món quà bất ngờ giá trị lớn.
Các con của bác hàng xóm lập tức nhảy dựng lên phản đối. Nhưng bác ấy kiên quyết không nhân nhượng. Bác đã quyết định vào viện dưỡng lão sống nốt khoảng thời gian tuổi già còn lại, không cần con cái chăm sóc, qua đó đủ biết bác đã thất vọng về các con mình thế nào. Họ có trách móc thì bác cũng không còn bận tâm nữa.
Tôi gọi điện cho chồng, anh cũng vô cùng bất ngờ. Có một căn nhà riêng để ở, đối với vợ chồng tôi chẳng còn gì mong ước hơn. Nhưng cứ thản nhiên nhận số tiền lớn từ bác hàng xóm như vậy có phải là điều nên làm hay không?