Những tưởng đàn ông thời xưa có nhiều đặc quyền nhưng chuyện ly hôn của họ lại không hề dễ dàng.
Trong thời phong kiến cổ đại Trung Quốc, quan niệm "trọng nam khinh nữ" vô cùng nặng nề. Nam giới được xem là có vai trò quan trọng hơn phụ nữ trong xã hội, thậm chí phụ nữ còn phải chịu đủ mọi sự đàn áp, phân biệt đối xử. Đàn ông thời xưa được phép lấy nhiều vợ, chuyện 5 thê 7 thiếp là hết sức bình thường, trong khi phụ nữ chỉ được phép lấy một chồng, nếu chồng chẳng may qua đời cũng không được tái hôn.
Những tưởng đàn ông thời xưa có nhiều đặc quyền là thế nhưng trong chuyện hôn nhân, họ cũng phải tuân theo những quy tắc mà xã hội đặt ra. Cụ thể, đàn ông không được phép tự ý ly hôn, muốn bỏ vợ là bỏ.
Theo sách "Chu lễ" ghi chép lại, trong tập tục lễ nghi thời xưa tại Trung Quốc, chế độ kết hôn và ly hôn được quy định rất rõ ràng. Trong đó quy định, đàn ông nếu muốn bỏ vợ, phải lấy ra được bằng chứng xác đáng, chứng minh vợ mình phạm vào "Thất xuất" (7 điều cấm kỵ). Những điều cấm kỵ này bao gồm:
Ảnh minh họa
- Bất hiếu với bố mẹ chồng: Phụ nữ thời xưa sau khi kết hôn thì phải coi trọng bố mẹ chồng hơn cả bố mẹ ruột của mình. Nếu làm điều gì bất kính với bố mẹ chồng thì chuyện đó được xem là vô cùng nghiêm trọng.
- Vô sinh, không sinh được con nối dõi: Người xưa có câu: "Ba tội bất hiếu, không sinh được con nối dõi là lớn nhất", từ đó có thể thấy việc phụ nữ không thể sinh con là tội rất lớn. Tuy nhiên, đàn ông thời xưa thường lấy nhiều vợ, người vợ này không thể sinh con thì còn có người vợ khác, vì vậy hiếm khi có trường hợp ly hôn do vợ vô sinh.
- Thông dâm, ngoại tình với người khác, có con không phải của chồng: Dù là thời nay hay thời xưa, chuyện ngoại tình vẫn là điều không thể chấp nhận được, đặc biệt là khi thân phận của người phụ nữ kém quan trọng hơn đàn ông.
- Đố kỵ, ghen tuông vô lối, khiến gia đình bất hòa, không yên ấm: Phụ nữ thời xưa thường phải chịu kiếp chung chồng nhưng lại không được phép tỏ ra ghen ăn tức ở, luôn phải giữ hòa khí trong gia đình.
- Có bệnh hiểm nghèo, khiến gia đình chồng phải hao tài tốn của: Người phụ nữ mắc bệnh quái ác sẽ bị gia đình chồng khinh miệt, sỉ nhục. Nếu biết bệnh của mình trước hôn nhân nhưng lại giấu giếm thì tội còn nặng hơn.
- Lắm chuyện, lắm điều, không quản được miệng, hay lời ra tiếng vào: Những người phụ nữ đặt điều, lắm chuyện thường không được chào đón, coi trọng.
- Trộm cắp, bòn rút của nhà chồng: Dù ở thời nào thì hành vi trộm cắp cũng bị coi là vi phạm, xấu xa. Thời xưa, phụ nữ nếu bị nhà chồng phát hiện trộm cắp có thể lập tức bị đuổi khỏi nhà.
Được biết, những quy định này bắt đầu ban hành vào thời nhà Hán, thế nhưng việc thực thi còn lỏng lẻo, chưa đến nơi đến chốn. Mãi đến thời nhà Tống, Nguyên, quy định mới được siết chặt, tất cả mọi người đều phải chấp hành nghiêm chỉnh, vi phạm sẽ bị nghiêm trị.
Có thể thấy rõ 7 quy định trên xuất phát từ quan điểm của người đàn ông và cũng đem lại quyền lợi cho đàn ông. Tuy nhiên, ở một mức độ nào đó, nó cũng tốt cho phụ nữ, giúp họ đảm bảo quyền lợi của mình, sẽ không bị bỏ rơi vô cớ chỉ vì chồng mình yêu thích người phụ nữ khác, không thể tự ý ly hôn mà không rõ lý do.
Ngoài ra, trong luật pháp thời Hán còn có quy định "Tam bất khứ", đây được coi là "pháp bảo" giúp những người vợ được bảo vệ quyền lợi một cách chu toàn. "Tam bất khứ" bao gồm 3 điều luật sau:
- Người vợ sau khi ly hôn không có chỗ nào dung thân. Nếu gia tộc vợ không còn ai để nương tựa, người chồng không thể ly hôn, ruồng bỏ vợ.
- Vợ và chồng đang phải cùng chịu tang cha mẹ 3 năm. Vì lý do giữ đạo hiếu, người chồng không thể bỏ vợ lúc này.
- Cưới vợ lúc bần hàn, sau khi cưới vợ thì trở nên giàu có. Thể hiện một loại tình nghĩa, đạo đức truyền thống coi trọng tình cảm, ghi nhận tâm sức, sự giúp đỡ của người vợ trong thành công của chồng. Có điều này, người vợ cũng sẽ không dễ dàng bị chồng bỏ.
Chiếu theo đúng luật, chỉ cần sở hữu một trong 3 điều kiện của "Tam bất khứ", dù người vợ có phạm vào bất kỳ điều nào "Thất xuất", người chồng cũng không thể ly hôn vợ một cách đơn giản.