Sau lần đầu tiên, tôi đã ngộ ra một điều rằng, cái gì cũng có thể thay đổi được, chỉ trừ một thứ có kích thước 7cm.
Tôi nói thật, đàn ông thường rất nhạy cảm mỗi khi nhắc đến kích thước "cậu nhỏ" của họ. Trừ phi bạn được trời phú cho "của quý" có kích thước lớn và luôn tự hào về nó đến mức hay đi khoe với những người bạn thân của mình.
Sở dĩ tôi đem câu chuyện của mình ra chia sẻ thế này, nó giống như “vạch áo cho người xem lưng”, nhưng tôi chấp nhận và muốn nói cho tất cả mọi người biết rằng: Hãy dừng ngay việc đem cái ấy ra làm trò đùa, chẳng có gì vui đâu.
Tôi đã quyết định trong suốt cuộc đời này, chỉ có người bạn gái thời sinh viên là người duy nhất biết được kích thước cậu bé của tôi mà thôi. Nhưng mặt khác tôi cũng muốn chia sẻ câu chuyện của mình mong là có một người nào đó có thể thông cảm với những người đàn ông như tôi.
Tôi đã tuyệt vọng tới mức không còn muốn theo đuổi bất kỳ một mối quan hệ nào nữa (Ảnh minh họa)
Tôi năm nay 35 tuổi, tính từ thời điểm tôi quan hệ lần đầu tiên cho đến bây giờ đã là 12 năm. 12 năm qua tôi không quan hệ với bất kỳ ai, ai nói tôi giống thầy tu thì tôi cũng mặc kệ. Họ đâu có hiểu tôi có một nỗi khổ không thể nói thành lời được.
Những năm tháng sau này tôi vẫn cứ mải mê cho công việc để quên đi cảm giác thiếu thốn, bức bí của một người đàn ông, hoặc những khi quá mức chịu đựng cần phải “xả lũ” thì tôi vào phòng tắm, chỉ vài phút là xong.
Thi thoảng tôi vẫn nhớ lại kí ức xấu hổ ngày trước. Sau màn dạo đầu nóng bỏng, cô ấy đã nhìn chằm chằm vào nó và cười khúc khích. Cô ấy thậm chí còn lấy tay che miệng và nói nhỏ rằng “cũng được”, nhưng tôi biết ánh mắt ấy đã nói lên tất cả. Cô ấy chắc hẳn đã rất sốc khi nhìn thấy nó nhưng tôi vẫn cố tiếp tục làm cho xong, không thể bỏ nữa chừng như thế được.
Khi chúng tôi bắt đầu quan hệ, tôi thấy bao cao su cứ bị tụt miết. Thậm chí khi tôi đã "xong xuôi", cô ấy cứ liên tục hỏi rằng “Anh đã xong chưa?” khiến tôi xấu hổ kinh khủng.
Thất bại, tôi thật sự đã thất bại ngay từ lần đầu đầu tiên. Cho dù lúc sau đó tôi đã cố gắng nhiều đến thế nào đi chăng nữa, cô ấy vẫn nổi giận đùng đùng rồi đứng dậy mặc quần áo, bỏ đi mà chẳng thèm quay lại nhìn khuôn mặt của một thằng đàn ông thảm hại này.
Tôi biết là mình cần phải xin lỗi cô ấy nên đã nhanh chóng mặc quần áo để đuổi theo đến tận 3 cây số, tôi đã mua một hộp socola để bù đắp nhưng có vẻ như nó chẳng có tác dụng gì cả.
Kể từ lần nhục nhã đó, tôi đã tuyệt vọng tới mức không còn muốn theo đuổi bất kỳ một mối quan hệ nào nữa.
Làm sao mà một thằng đàn ông vạm vỡ, to khỏe như tôi lại sở hữu một cậu bé tương đương với cây xúc xích loại nhỏ? Và khi ở trạng thái kích thích thì nó mới được có 7cm, lúc bình thường chắc mọi người cũng tự đoán được. Thi thoảng tôi hay đọc thấy mấy câu đùa vui kiểu như “mùa lạnh chắc phải dùng nhíp gỡ mới ra”, cay đắng làm sao khi câu nói này quá đúng với tôi.
Cứ mỗi lần tôi nghe thấy phụ nữ đang bàn tán về "cậu nhỏ" hay trêu chọc ai đó về kích thước, nó khiến tôi cảm thấy rất xấu hổ và muốn tới ngăn chặn cuộc bàn tán đó ngay lập tức. Nhưng buồn thay, tôi không đủ can đảm để làm điều đó.
Có một lần, tôi thực sự nghe đến 3 hoặc 4 lần khi đồng nghiệp của mình nói rằng, những người đàn ông với cậu bé khiêm tốn nên đeo một tấm bảng để cảnh báo phụ nữ.
Nói thật là, nếu phụ nữ ngực nhỏ còn có thể phẫu thuật được, nhưng đàn ông mà có cậu bé nhỏ thì chỉ biết bất lực chấp nhận số phận.