"Em không còn đủ kiên nhẫn để trả cho những đợi chờ… Xin lỗi anh”
Chị nhìn lên cuốn lịch trên tường và bắt đầu nhẩm tính. Chị tiến lại, lật dở từng trang một rồi mỉm cười. Chị khoanh một dấu đỏ hình trái tim lên ngày chủ nhật. Sau đó, chị vui vẻ đi dọn dẹp lại nhà cửa, công việc thường ngày mà chị vẫn làm, như một thói quen, mà không đúng, như một niềm vui bởi chị đâu còn mối bận tâm nào khác ngoài việc chăm sóc chồng và tổ ấm nhỏ bé này.
Từ đầu tuần tới giờ, hôm nào chị cũng mua hoa cắm, chị ăn mặc diện hơn dù vẫn chỉ là những bộ đồ ở nhà. Thậm chí, chị còn xức ít nước hoa… Chị yêu đời hơn hẳn. Chị không biết anh có nhận ra điều đó không nhưng chị đoán anh sẽ cảm thấy thích thú với sự thay đổi này.
Chị bày biện lại mâm cơm cho tươm tất, rồi chị chỉnh mấy nhành hoa hồng trên bàn khách sao cho có dáng đẹp nhất. Chị nghe thấy tiếng xe máy, tiếng lịch kịch mở cổng, chị hớn hở ra mở cổng vì chị biết anh đã về. Chị ngước mắt nhìn đồng hồ, hôm nay, anh về sớm hơn mọi lần.
- “Anh về rồi!”
Anh bước vào nhà, anh không quên kéo chị lại, thơm lên trán chị một nụ hôn. Anh vẫn làm thế, từ ngày anh chị cưới nhau đến giờ, mỗi sáng anh đi làm, mỗi tối anh tan sở, anh đều đặn hôn lên trán vợ. Nhưng, nụ hôn của những ngày đầu thì da diết và nồng nàn, còn bây giờ, nó nhạt thếch, nhanh và hờ hững. Chị có cảm giác, anh làm mọi thứ như một công thức, một nghĩa vụ, giống như kiểu, muốn vào nhà người ta phải tra khóa vào ổ. Nhưng chị vẫn vui, vì dù sao, trách nhiệm cũng còn hơn là không có.
Anh không có thời gian để nhận biết bất cứ sự khác biệt nào trong ngồi nhà này, bộ quần áo mới mà chị mặc, mùi nước hoa trên cơ thể chị hay lọ hoa hồng màu phấn như anh thích… (Ảnh minh họa)
Chị mong đợi anh sẽ phát hiện ra mùi nước hoa quyến rũ trên cơ thể chị, nhưng anh đi nhanh vào nhà, thở một cái dài thườn thượt. Có vẻ như, anh không có thời gian để nhận biết bất cứ sự khác biệt nào trong ngồi nhà này, bộ quần áo mới mà chị mặc, mùi nước hoa trên cơ thể chị hay lọ hoa hồng màu phấn như anh thích… Tất cả đều không nằm trong tầm mắt và sự chú ý của anh.
Chị hơi thất vọng nhưng rồi nhanh chóng dồn sự quan tâm vào anh. Anh mệt mỏi vất chiếc cặp lên ghế rồi nằm vật ra… Chị tiến lại gần anh…
- “Anh sao thế? Công việc có gì không ổn hả anh?”
- “Uhm, dự án lần này quan trọng, anh chưa tìm ra hướng giải quyết, cảm thấy đau dầu quá”
Anh kéo chị lại gần, để chị dựa vào vai anh, anh ngồi lặng đi như thế, chị thấy vui vì anh cần có hơi ấm của mình.
- “Em có mùi hương thơm mới…”
Nét mặt chị hớn hở khi anh đã nhận ra sự khác biệt… Chị hào hứng:
- “Vâng, em muốn dành cho anh những điều tuyệt vời nhất. Mà chủ nhật này, anh ở nhà với em nhé”
Anh ngồi dậy, mở chiếc điện thoại ra xem:
- “Thứ 6 anh đi công tác rồi, cũng chưa biết có về kịp chủ nhật không, mà nếu có, cũng về khá muộn. Có việc gì thế em? Để sang tuần được không?”
Chị buồn, cúi mặt xuống:
- “Không có việc gì cả, anh vào tắm rửa rồi ăn cơm đi”
Anh chị đã lấy nhau gần 5 năm. Chị sống trong một căn nhà nhỏ xinh, sạch sẽ vì chị chẳng có việc gì làm ngoại trừ lau cho thật sáng bóng những món đồ trong nhà. Từ ngày lấy anh, chị nghỉ làm vì công việc của anh quá bận. Chị sợ nếu cả hai người cùng bị cuốn vào công việc sẽ không có ai giữ lửa tình yêu thêm nữa. Thế nên chị ở nhà, vui với việc học bếp núc, với việc trang trí những ngôi nhà… và chờ chồng.
Có đôi khi, chị cũng mong có một đứa con để mà bận rộn thêm một chút. Thế nhưng vì công việc, anh muốn chị chờ thêm chút nữa… Chị không muốn tạo áp lực cho chồng, nên chị chấp nhận. Chờ đợi trở thành một thói quen trong cuộc sống của chị.
Ngày thứ 7, anh vẫn chưa về nhà sau chuyến công tác ngắn ngày. Chị điện thoại cho anh…
- “Mai anh về sớm nhé”
- “Anh chưa chắc, công việc nhiều quá, anh sợ…”
- “Ngày hôm đó làm việc, anh được khoảng bao nhiêu tiền?”
- “Em hỏi thế là sao?”
- “Anh về với em, em sẽ trả lương ngày hôm đó cho anh. Anh về nhé”.
Anh cảm thấy khó hiểu vì cách nói chuyện này của vợ, anh muốn gặng hỏi thêm nhưng công việc chất đống buộc anh tắt điện thoại. Cứ để đấy, cho ngày mai… Anh biết tính chị, dù chị có giận, chỉ cần nhìn thấy anh, chị sẽ hết buồn thôi.
"Em không còn đủ kiên nhẫn để trả cho những đợi chờ… Xin lỗi anh” (Ảnh minh họa)
Ngày chủ nhật… 8h30 tối…
Anh gập tập hồ sơ lại, ngả người ra chiếc ghế đầy khoan khoái. Cuối cùng thì cũng xong… Anh nhẹ nhõm cả người. Nhưng rồi anh sực nhớ ra cuộc hẹn với chị vào hôm nay…
Anh điện thoại cho chị, nhưng đầu dây bên kia chỉ là âm thanh mặc định lạnh lùng. Chị tắt máy. Chưa bao giờ chị làm thế. Anh chưa bao giờ rơi vào cái cảm giác bất an đến như vậy. Từ trước tới nay, bất cứ khi nào anh cần, chỉ sau vài thao tác bấm máy, anh sẽ nghe thấy giọng chị: “Em đây”. Nhưng hôm nay thì không… Phải chăng là, chị giận anh thực sự!
Anh phóng xe như điên để về nhà, nơi có một cuộc hẹn cần anh, nơi vợ anh đang đợi. Anh muốn dừng lại một cửa hàng để mua tặng chị một bó hoa, nhưng anh muốn về thật nhanh bên vợ.
Cánh cổng sắt khóa chặt, trong nhà không hề có ánh điện, cũng chẳng có tiếng hát ngân nga như mọi khi anh tan làm… Sự im lặng đáng sợ quá!
Anh bước vào nhà, trên bàn, một bữa tiệc được chị bày biện thật lãng mạn… Nhưng không có chị ở đó.Trên bàn, chị để cho anh 2 phong bì: Một tờ đơn ly hôn và một phong bì tiền cùng lá thứ:
“Số tiền này là lương em trả để anh dành cho em ngày chủ nhật. Em không biết nó có đủ hay không? Xem ra, nó ít hơn so với khoản anh kiếm được từ bên ngoài. Vì thế mà anh đã không về… Em không còn đủ kiên nhẫn để trả cho những đợi chờ… Xin lỗi anh”
Anh nhìn lên tường, tờ lịch đỏ chị vẽ hình trái tim, hôm nay, là kỉ niệm 5 năm ngày cưới…