"Em có còn chờ tôi nơi đó?" (Phần 9)

Ngày 06/01/2015 23:20 PM (GMT+7)

"Em chờ gì ở tôi, một thằng hèn? Hèn tới mức… muốn nói một câu “Tôi yêu em” mà không thể…?”… Em hãy… quên tôi đi”

Những lời yêu chôn chặt, những góc khuất trong trái tim chẳng thể giãi bày… Một chuyện tình nín lặng… Âm mưu và toan tính được che đậy bởi vỏ bọc thánh thần. Tình yêu trong sáng khuất lấp đi bởi vẻ ngoài gai góc và mạnh mẽ. Yêu thương đôi khi không thể nói thành lời mà phải dùng con tim cảm nhận. Người đàn ông ấy sẽ rẽ hướng nào trước những bề nổi của âm mưu? Cho tới tận cùng, ánh sáng tình yêu có về sưởi ấm với một tâm hồn cô quạnh?

Cùng đón đọc câu chuyện tình yêu éo le và nhiều ẩn khuất  Em có còn chờ tôi nơi đó? trên Tình yêu giới tính.

"Em có còn chờ tôi nơi đó?" (Phần 1)

"Em có còn chờ tôi nơi đó?" (Phần 2)

"Em có còn chờ tôi nơi đó?" (Phần 3)

"Em có còn chờ tôi nơi đó?" (Phần 4)

"Em có còn chờ tôi nơi đó?" (Phần 5)

"Em có còn chờ tôi nơi đó?" (Phần 6)

"Em có còn chờ tôi nơi đó?" (Phần 7)

"Em có còn chờ tôi nơi đó?" (Phần 9)

"Em có còn chờ tôi nơi đó?" (Phần cuối)

Tú Linh quay lại nhìn bộ dạng thất thần của Nam Khánh, cô muốn tỏ ra mình không hiểu điều gì những không thể. Mọi thứ đã được phơi bày quá rõ ràng. Đôi mắt đau đáu và đầy tâm trạng của Nam Khánh đã không thể che giấu nổi nỗi buồn trong tim anh:

- “Đây chỉ là một màn kịch thôi phải không?”

Tú Linh nhấp một ngụm rượu từ chiếc ly của Nhã Phương. Cô chủ động ngồi xuống ghế. Sau câu hỏi ấy của Tú Linh, phải mất đến vài giây Nam Khánh mới bình tình lại để trả lại. Anh kéo ghế và ngồi đối diện với Linh:

- “Anh xin lỗi vì đã không bàn bạc với em trước chuyện này?”

- “Anh lo cho chị ta đến thế cơ à?”

Lần đầu tiên Nam Khánh thấy một con người khác của Tú Linh, cách mà cô gọi Nhã Phương bằng “chị ta” làm Khánh thấy khó chịu. Anh muốn nói lại nhưng rồi lại thôi, điều đó không cần thiết bởi vì anh đang cố che giấu đi nỗi niềm trong lòng mình.

- “Em không nên gọi Nhã Phương như thế. Anh và cô ấy là bạn dù có lí do gì đi chăng nữa thì điều đó cũng không thể thay đổi được. Còn chuyện hôm nay, anh có lí do nên mới làm như thế. Em hiểu vậy là được rồi, xin em đừng cố truy xét đến cùng”.

Tú Linh đứng dậy ra về. Cô lạnh lùng bước đi mà không nhìn Nam Khánh lấy một lần. Thái độ ngày hôm nay của Tú Linh khác xa với sự nhu mì, hiền dịu mà cô vẫn thường tạo ra. Tú Linh bước được vài bước rồi dừng lại. Cô không quay đầu nhìn Nam Khánh nhưng giọng nói thì sắc lạnh:

- “Em đủ thông minh để biết vì sao anh làm thế. Em cũng biết anh nói yêu em chỉ là một cái cớ. Có thể anh thấy em có đôi chút hấp dẫn nhưng lời yêu mà anh dành cho em chỉ là để chấm dứt hi vọng trong Nhã Phương mà thôi. Cả việc ngày hôm nay anh làm, bất chấp việc làm tổn thương em cũng là vì chị ta. Em không quan trọng anh yêu em vì lí do gì, nhưng em sẽ không để mất anh đâu. Nếu anh không muốn Nhã Phương bị tổn thương, cảm thấy xấu hổ thì anh nên dừng điều đó lại và quay về bên em. Đây là một lời nhắc nhở, nhưng em sẽ không nhắc nhở 2 lần. Lần tới, nó sẽ là lời cảnh cáo”.

quot;Em có còn chờ tôi nơi đó?quot; (Phần 9) - 1

Nhã Phương biết, có lẽ Tú Linh đang tức giận và lo sợ. Cô không muốn chấp. Với cô, Tú Linh vẫn mãi chỉ là một cô em gái… (Ảnh minh họa)

Tú Linh bước ra khỏi quán thật nhanh nhưng những gì mà cô để lại khiến Nam Khánh bàng hoàng, sửng sốt. Có vẻ như ngày hôm nay Tú Linh mới bộc lộ con người thật cùng với những tham vọng của mình. Nam Khánh thấy rùng mình ớn lạnh. Nhưng Tú Linh nói đúng, anh đang lợi dụng Tú Linh để không làm tổn thương Nhã Phương. Điều đó thực sự là một tội lỗi lớn mà anh gây ra cho Tú Linh. Và để chuộc lỗi, có lẽ chỉ có cách yêu Linh chân thành mới sửa sai được. Nhưng biết phải làm sao đây, khi mà con tim anh, thổn thức vì một người con gái khác.

*****

- “Tôi muốn gặp chị một chút. Tối nay, ở công viên gần nhà chị, khoảng 10 phút thôi”

Nhã Phương còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đầu dây bên kia đã cúp máy. Tú Linh khiến Nhã Phương bị sốc vì ngữ điệu của Linh. Nhã Phương biết, có lẽ Tú Linh đang tức giận và lo sợ. Cô không muốn chấp. Với cô, Tú Linh vẫn mãi chỉ là một cô em gái…

Nhã Phương tìm đến chỗ hẹn. Cô ngó trước nhìn sau để tìm Tú Linh.

- “Tôi ở đây”

- “Tú Linh đến lâu chưa? Hôm nay hẹn chị có việc gì?”

- “Chị đúng là giả nai hơn tôi tưởng. Tôi đã từng nghĩ chị bộc trực, thẳng tính và sống đúng như những gì thể hiện. Nhưng có vẻ như tôi đã xem thường chị quá. Tôi không biết chị đã làm những gì để lấy lòng anh Khánh. Nhưng tôi nhắc lại, tôi không bao giờ để chị cướp anh ấy khỏi tay tôi đâu”

Đến lúc này, sự bình tĩnh của Nhã Phương đã không còn. Cô cảm thấy thực sự khó chịu với cách ăn nói hỗn hào của Tú Linh. Đã đến lúc Nhã Phương không thể hiền lành được mãi:

- “Tôi nghĩ mình không có trách nhiệm phải lắng nghe sự quyết tâm cao độ đó của cô. Tú Linh mà tôi biết không giống người đang đứng trước mặt tôi lúc này. Chắc tại tôi đã đánh giá nhầm cô. Còn về chuyện của cô và Khánh, tôi không quan tâm. Cô muốn giữ Khánh bằng cách nào đó là việc của cô. Tôi vốn dĩ vẫn coi Khánh là bạn. Mãi là bạn… thế thôi”

- “Nhưng… nhưng anh Khánh không coi cô là bạn. Đó mới là vấn đề. Tôi sẽ không để điều đó xảy ra nhưng tôi muốn chắc chắn một điều từ phía cô. Đừng tiếp cận anh ấy nữa nếu cô không muốn mọi chuyện bị tung hê hết lên. Khi ấy sợ rằng, ngay cả quyền làm bạn với nhau của hai người cũng khó mà tiếp tục được”.

Lần này thì Nhã Phương cảm thấy mình thất bại. Tú Linh nói đúng, cô ta đang là người nắm giữ cái bí mật mà Nhã Phương muốn giấu kín tới cùng. Chẳng còn cách nào khác cả, Nhã Phương phải chấp nhận yêu cầu đó:

- “Cô có vẻ không tự tin vào tình yêu của mình và Khánh. Nhưng thôi, tôi sẽ làm những gì cô mong đợi. Không phải vì cô mà vì tình bạn của chúng tôi. Hi vọng, cô là người biết giữ lời hứa”.

Nhã Phương rời đi như thế. Phía sau lưng cô là một Tú Linh đầy những hận thù.

*****

Cũng khá lâu rồi Khánh mới ngồi uống rượu cùng với Ngọc Huân. Mọi chuyện có vẻ đổi khác nhiều từ khi Khánh về nước sau một năm du học. Huân rót rượu vào chén của bạn:

- “Uống đi, mà tình hình công việc, yêu đương dạo này thế nào?”

- “Ổn”

- “Sao trông mặt sầu thế?”

- “Ông đã bao giờ rơi vào cảm giác bất lực, muốn làm một điều gì đó mà không thể chưa?”

Câu chuyện bắt đầu trùng xuống, một cảm giác buồn bã bao trùm:

- “Những câu nói này có vẻ không giống ông cho lắm. Rượu vừa mới uống thôi mà, chẳng lẽ đã say”

- “Ừ, đúng là nực cười. Dạo này ông có hay gặp Nhã Phương không? Cô ấy thế nào?”

- “Cô ấy? Gớm, cái cách nói này nghe mới mẻ quá. Phương dạo này cũng bận, cô nàng đang có kế hoạch gì ấy, chỉ thấy nhấp nhỉ nói rằng bao giờ xong sẽ báo. Tính Phương thế nào thì ông cũng biết rồi đấy, đã không muốn nói thì cậy răng cũng không nói nửa lời”

- “Uhm. Nhớ quan tâm tới Phương nhiều hơn một chút, cả phần của tôi nữa”

- “Tất nhiên, giờ tôi cũng không cho phép ông chăm sóc Phương. Tôi sẽ làm điều đó”

Nam Khánh nhìn Ngọc Huân bằng ánh mắt tò mò:

- “Ông thích Phương?”

Huân nhún vai:

- “Biết đâu lại thế. Có gì trái ngược đâu, chúng tôi là trai chưa vợ, gái chưa chồng và cũng đến lúc cần phải yêu rồi”

Sau câu trả lời này của Huân, Khánh im lặng. Anh rót rượu và uống liên tục cho tới khi Huân đưa tay ngăn lại.

- “Đừng uống nữa. Tôi không thích nhìn ông như thế này. Đừng tự làm khổ mình như thế nữa. Nếu…”

Khánh nhìn vào mắt bạn:

- “Nếu gì?”

- “Nếu ông cảm thấy mình cần phải làm một điều gì đó thì… hãy mạnh dạn làm nó để không phải hối hận”

- “Phải… tôi biết mình cần phải làm một điều… Nhưng tôi lại hèn nhát không làm được. Tôi thực sự là một thằng hèn”

Khánh lảo đảo bước ra khỏi quán, Huân không chạy theo kéo bạn lại vì anh biết, lúc này Khánh cần ở một mình. Ngọc Huân cảm thấy ghét cái tình cảnh này. Anh yêu Tú Linh nhưng tình yêu đó buộc phải chết tức tưởi trong im lặng vì không muốn làm ai tổn thương. Anh đau khi thấy cả Khánh và Nhã Phương đều vật lộn chỉ để… chạy trốn tình yêu.

quot;Em có còn chờ tôi nơi đó?quot; (Phần 9) - 2

Em chờ gì ở tôi, một thằng hèn? Hèn tới mức… muốn nói một câu “Tôi yêu em” mà không thể…?”… Em hãy… quên tôi đi”(Ảnh minh họa)

 *****

Khánh ngồi một mình bên bờ sông lộng gió. Trời lạnh, cái không gian vắng vẻ này tất nhiên sẽ chẳng có ai ngồi. Khánh ngửa cổ lên trời tu ừng ực những lon bia lạnh toát. Càng uống, Khánh càng thấy nhớ một người. Anh bấm máy, gọi cho người mà anh cần phải gọi.

Những âm thanh mặc định vang dài, Nhã Phương không nghe máy. Khánh cười lớn nhưng khóe mắt dường như có dòng lệ đang trực trào ra. Khánh biết, là Nhã Phương không muốn nghe…

- “Phương nghe máy đi, Khánh năn nỉ”

Toàn thân Khánh như run lên bởi sự giận dữ. Anh muốn được nghe giọng Phương, muốn được nghe thấy hơi thở, thậm chí là sự im lặng của Phương cũng được, miễn là cô nhấc máy… vì chí ít khi đó, Khánh còn cảm nhận được Phương vẫn bên mình.

Cuối cùng thì Phương cũng bấm nút nghe, nhưng cô chưa kịp nói gì thì Khánh đã giành phần:

- “Cảm ơn vì Phương đã nghe máy. Đừng nói gì cả, cứ nghe Khánh nói thôi…”

- “Khánh say rồi đúng không? Khánh đang ngồi một mình? Đừng uống nữa, hãy về đi. Mà Khánh đang ở đâu, để Phương điện thoại cho Huân tới đưa Khánh về”

- “Em im lặng và nghe tôi nói, dù chỉ vài phút thôi được không?”

Nam Khánh hét lên trong điện thoại. Lần đầu tiên Khánh làm thế và cũng là lần đầu tiên Khánh gọi Nhã Phương bằng… Em. Khoảnh khắc ấy, tim cả hai người đều ngẹt thở. Khánh thấy sợ tới nơi tưởng như tim mình sẽ ngừng đập nhưng đó là một phản xạ. Nó giống như lời nói phải kìm nén tự sâu trong tim, từ quá lâu rồi và giờ chẳng có gì ngăn cản nổi:

- “Đúng là tôi đang say, chỉ có say mới cho tôi động lực để nói với em những lời này. Vì khi tỉnh, tôi chỉ là một thằng hèn… Em yêu tôi đúng không? Đừng chối, vì sự im lặng này của em đã nói lên tất cả. Nhưng em đừng chờ đợi ở tôi điều gì. Tôi chẳng thể cho em thứ mà em mong đợi, ngoại trừ sự đau khổ… Em chờ gì ở tôi, một thằng hèn? Hèn tới mức… muốn nói một câu “Tôi yêu em” mà không thể…?”… Em hãy… quên tôi đi”

Mời các bạn theo dõi phần cuối Em có còn chờ tôi nơi đó? trên Tình yêu giới tính vào ngày  8/1/2015

Tiểu Vy
Nguồn: [Tên nguồn]

Tin liên quan

Tin bài cùng chủ đề Truyện ngôn tình