Hồng chạy vội khỏi căn nhà đó. Không hiểu sao cô luôn có cảm giác rằng mình không nên ở lại. Luôn có một giọng nói nào đó thôi thúc cô, rằng cô phải rời đi ngay lập tức.
Tỉnh dậy và phát hiện ra mình đang nằm trong bệnh viện, Hồng vô cùng hoang mang khi không hiểu chuyện gì đã xảy đến với mình. Cô đột nhiên có thêm một đứa con trai ba tuổi, đồng thời nhận ra bản thân đã già đi rất nhiều so với trí nhớ của mình. |
- Đừng có mà nhắc đến chuyện đó trước mặt tôi. Đều đã qua rồi.
Đăng lảng tránh. Anh nhìn sang hướng khác, mắt nháy lên, biểu hiện của một người đang cố gắng che giấu sự thật nào đó mà anh ta không muốn ai biết. Anh cúi đầu xuống. Đúng là chuyện xảy ra là do anh, nhưng anh không thể gánh toàn bộ trách nhiệm như vậy.
Chính vì thấy có lỗi, cho nên hiện tại anh mới tìm mọi cách để bảo vệ Hồng, đưa cô tránh xa khỏi Thịnh và Trang. Hai người này, hoàn toàn có thể hợp thành một bộ đôi hành hạ người khác. Hồng không đáng phải chịu những đau khổ mà họ gây ra. Cô chẳng có tội gì cả.
- Bây giờ anh lại muốn phủi tay một cái là xong ư?
- Cô muốn gì?
- Tôi thì còn muốn gì được nữa. Thịnh. Giúp tôi lấy được anh ấy, tôi sẽ giúp anh cướp được Hồng.
Đăng phân vân. Đôi khi anh thấy, vì những chuyện sai lầm mà tự anh đã đẩy mình vào tình huống khó xử. Anh nên làm thế nào bây giờ? Giúp cô ta ư, như anh đã từng làm vào năm năm trước? Đăng thừa nhận là anh luôn có ý định muốn đưa Hồng đi khỏi đây, nhưng lần trước anh đã phạm sai lầm. Anh không thể để điều đó xảy ra nữa, cho nên phải tính toán thật cẩn thận.
Đăng ngẩng lên nhìn Trang, ánh mắt đầy hoài nghi. Anh biết rõ cô ta là người thế nào. Đằng sau vẻ ngoài nhẹ nhàng và đằm thắm kia là cả một sự mưu tính và đầy tâm tư. Chính anh cũng có thể bị đâm sau lưng bất kỳ lúc nào.
- Cô lấy gì đảm bảo rằng Hồng sẽ không phải chịu thiệt thòi?
- Cái đó đâu phụ thuộc vào tôi?
Đăng trừng mắt, tức giận. Nhưng anh không thể đánh phụ nữ. Trang giương má về phía anh, trông đầy khiêu khích.
Trang bất ngờ đưa tay ra, kéo Đăng đứng nép sát vào tường, còn cô thì ép sát lên người anh. Đăng ngại ngùng muốn đẩy cô ra, không hiểu nổi cô muốn gì.
- Suỵt. Thịnh đang đi đâu đó. Anh ta đi về phía này. Mau làm gì đó đi.
- Để làm gì? – Đăng nổi cáu.
Anh chưa kịp làm gì thì Trang đã kiễng chân lên hôn anh, cô vòng một tay lên che mặt cả hai người. Trông họ như một đôi tình nhân lén lút hẹn hò sau lưng người khác vậy.
Xe của Thịnh phóng vụt qua.
Đăng đẩy Trang ra. Môi anh đã dính đầy son đỏ chót. Đăng nhăn mặt, chùi sạch vết son trên môi mình.
- Đừng có tỏ ra khinh bỉ thế. Ai chả dùng đến son cơ chứ? Sao nào, tôi cứu anh hai lần rồi đấy nhé. Anh nợ tôi.
Đăng cảm thấy như mình đã bị dắt mũi. Anh không nói gì, ngầm đồng ý với điều kiện của Trang. Hiện tại việc quan trọng nhất là đưa được Hồng đi, phải để Hồng rời bỏ Thịnh. Với khả năng của Thịnh, nếu anh đưa Hồng đi, Thịnh chắc chắn sẽ tìm ra cô. Phải khiến cô nhớ lại mọi thứ, để cô và Thịnh vĩnh viễn không thể quay lại với nhau được nữa.
Đăng trừng mắt, tức giận. Nhưng anh không thể đánh phụ nữ. Trang giương má về phía anh, trông đầy khiêu khích.
***
Thịnh đã ra khỏi nhà. Hồng chờ mãi giây phút này. Cô phải tìm cách trốn khỏi đây và gặp được Đăng.
Bé Bin đã nói cho cô địa chỉ cửa hành bánh ngọt của Đăng. Cô nghĩ mình nên đến đó. Chỉ có điều, nếu không cẩn thận, cô sợ sẽ gặp phải Thịnh, và thế là kế hoạch của cô sẽ đi tong.
Nhưng nếu không liều thì sẽ chẳng làm được gì.
Bà Ngọc đang đi chợ. Chìa khóa bà cũng đã cầm đi. Hồng chẳng nghĩ ra được cách gì ngoài trèo cổng. Mặc dù có vẻ khó khăn và hơi thô tục, nhưng đó không phải là điều mà cô quan tâm đến.
Hồng chạy vội khỏi căn nhà đó. Không hiểu sao cô luôn có cảm giác rằng mình không nên ở lại. Luôn có một giọng nói nào đó thôi thúc cô, rằng cô phải rời đi ngay lập tức. Hồng cho rằng đó là ảo giác của não bộ sau chấn thương, nhưng điều đó cứ lặp đi lặp lại hằng ngày khiến cô không chịu nổi.
Những hình ảnh lặp lại thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của cô. Đăng với bộ dạng ướt nhẹp khi ở bể bơi của nhà hàng. Hình ảnh Thịnh mở mờ ảo ảo, hình ảnh một người đàn ông hiền lành, tử tế đã luôn giúp đỡ cô, mặc dù cô chẳng thể nhận diện được gương mặt anh ta. Và còn cả một cô gái lạ hoắc, với vẻ ngoài hiền lành, người luôn đuổi theo cô trong mỗi giấc mơ.
Đó là ai?
Hồng lắc đầu. Là ai, chỉ cần gặp Đăng không phải mọi chuyện sẽ rõ hay sao?
Hồng đứng trước khu tòa nhà cao cấp, nhìn thấy được cửa hàng trà bánh Daho. Cô cúi đầu, lấy ra tờ card mà bé Bin lén đưa cho mình, kiểm tra xem có đúng là cửa hàng mình cần tìm không. Khi cô định đi sang bên đó, thì một người nắm lấy tay cô, kéo giật đi, lôi cô vào trong tòa nhà công ty.
Hồng hơi hoảng. Người này là ai? Sao lại muốn đưa cô đi khỏi đây?
Trang quay lại, đưa tay lên miệng khẽ suỵt với cô. Cô ta nháy mắt, chỉ về hướng nhà trẻ. Cả hai thấy xe của Thịnh đang đỗ ở đó. Hồng thở phào khi đã lánh đi kịp thời.
- Cô là ai vậy? – Hồng hỏi, trong khi Trang đang dẫn cô vào tháng máy.
- Chúng ta từng là đồng nghiệp đó. Tôi nghe nói cô đã mất trí nhớ phải không? Có người nói muốn gặp cô.
Trang khẽ nói với cô. Cô ta bấm thang máy lên sân thượng. Cửa thang máy đóng lại, Hồng bỗng nhiên dấy lên một nỗi sợ. Thang mà đóng lại, thì nơi đây sẽ giống như một cái hộp kín mít. Hồng sợ hãi, cô nhắm chặt mắt lại.
- Này cô! Sao trông cô tái thế?
Hồng run run hé mắt ra. Cô sợ đến mức túm lấy áo Trang.
- Chỉ là, tôi có hơi sợ. Cô đưa tôi đi đâu vậy?
- Vì có người muốn gặp cô mà. Cô có nhớ anh ấy không? Đăng ấy. Anh ấy là người tình của cô.
Hồng như thể bị một tiếng sét đánh ngang tai. Người tình ư? Đúng là như vậy sao? Cô chính là người đã giữ cho mình một mối tình ngoài luồng, phản bội lại Thịnh sao? Hồng không muốn tin vào điều này, kể cả khi tự mình nghi ngờ chính mình, và được nghe Trang xác nhận.
- Tôi ư? Ngoại tình với Đăng ư?
Trang gật đầu. Hồng không hiểu sao cô ta lại biết chuyện này. Rốt cuộc cô ta có liên quan gì đến mình vậy cơ chứ?
Cửa thang máy mở ra. Trang bước ra ngoài, quay lại vẫy tay với cô.
- Anh ấy đang đợi cô trên sân thượng đó. Cô tìm anh ấy nhé. Tôi có việc rồi.
Hồng chưa kịp phản ứng gì thì cửa thang máy đã đóng lại.
- Kìa, khoan đã!
Hồng nhào đến, nhưng chỉ đập người được vào cửa. Cô sợ hãi, bấm các nút trên thang máy thì phát hiện ra không bấm được. Thang máy cứ thế đi thẳng lên sân thượng. Không gian chật hẹp khiến cô hoảng hốt. Cô ngồi thụp xuống và thở khò khè như thế một con mèo hen.
Một vài đoạn ký ức nhập nhằng khiến cô phát sợ. Khi thang máy rung lên, cô có cảm giác như điều này đã từng xảy ra ở đâu đó. Dường như trong quá khứ, cũng đã có người nhốt cô vào thang máy như vậy.
Hồng hoảng loạn đập cửa. Cô không thể kêu lên được, hơi thở khó khăn khiến cô ngã khụy và dựa lưng vào tường.
Cho đến khi thang máy lên đến sân thượng, cửa mở ra và ánh sáng lọt vào. Đăng nhìn thấy Hồng đang nằm còng queo dưới sàn.
Anh hoảng hốt chạy đến.
- Em sao vậy?
Hồng không nói được gì, cả người run lẩy bẩy. Đăng bế cô ra chiếc ghế ở gần đó. Chờ một lúc, cho đến khi tâm tình cô bình ổn lại. Đăng đưa cho cô một chai nước. Hồng cầm lấy chai nước, nhìn anh với ánh mắt hoài nghi. Bàn tay cô lạnh ngắt.
Đăng ôm lấy tay cô, thổi phù vào đó mà mát xa tay cho nó nóng lên.
Đăng đưa cho cô một chai nước. Hồng cầm lấy chai nước, nhìn anh với ánh mắt hoài nghi. Bàn tay cô lạnh ngắt.
Hồng rụt tay về. Cô nhìn Đăng, nhíu mày, ánh nhìn như muốn xoáy sâu vào tâm hồn anh.
- Chúng ta là gì của nhau? Anh là gì của tôi?
Đăng cũng nhìn lại cô. Anh không biết nên trả lời thế nào.
- Chúng ta là người tình.
Hồng thất vọng. Chai nước trong tay cô rơi xuống, nước văng ra sàn tung tóe. Chiếc áo cô đang mặc cũng sướt sũng.
***
Thịnh đưa bé Bin về nhà thì đã thấy bà Ngọc đứng trước cổng với vẻ mặt lo lắng.
- Sao vậy? Có chuyện gì sao?
Bà Ngọc cúi đầu, lí nhí nói với anh.
- Cô Hồng lại bỏ đi rồi.
Thịnh sững người. Chuyện năm năm trước lại xảy ra một lần nữa. Anh nổi điên, khôn giữ nổi bình tĩnh mà quát tháo.
- Cái gì? Tôi bảo bà trông nom cô ấy cho cẩn thận cơ mà!
Bé Bin nghe thấy tiếng quát của Thịnh thì sợ rúm cả người lại, nhưng nó vẫn bắt được trọng tâm câu chuyện. Mẹ nó đã bỏ đi.
- Bố ơi! Mẹ bỏ Bin đi rồi à?
Mặt nó mếu máo. Thịnh nhận ra đứa nhỏ còn đang ở cạnh, anh không thể làm ầm lên được. Anh xoa đầu nó.
- Chắc mẹ con đi lạc thôi. Mẹ đang bị ốm mà, con nhớ không. Bố sẽ đi tìm mẹ, con ở nhà với bà nhé.
Thịnh giao bé Bin cho bà Ngọc, rồi vội vàng rời đi. Anh không thể nghĩ ra được là Hồng đã đi đâu, nhưng rất có khả năng là Đăng đã đưa cô đi khỏi anh. Anh ta luôn muốn như vậy. Thịnh lái xe đến thẳng của hàng bánh của Đăng.
Anh nhìn thấy Hồng đang đi cùng Đăng. Trên người cô khoác chiếc áo của anh ta. Thịnh nóng máu, anh siết chặt bàn tay lại, đỗ xe ngay bên vệ đường và lao xuống khu tòa nhà cao cấp.
- Đứng lại! – Thịnh gào lên.
Cả Đăng và Hồng quay ra nhìn anh. Trông cả hai cứ như là bị bắt gian tại trận vậy.
Liệu rằng việc Hồng bị nhốt trong thang máy có liên quan đến Trang, và nỗi sợ không gian hẹp của cô có phải do cô ta gây ra? Trang định làm gì khi lợi dụng Đăng một lần nữa? Rốt cuộc trong quá khứ Đăng đã làm những gì? Đăng đã nói gì khi gặp Hồng? Cô có tin anh ta không? Thịnh sẽ giam giữ Hồng bằng cách nào đây? Ký ức của Hồng đang dần được lấy lại. Sớm thôi, những chuyện mông lung này sẽ được làm rõ. Cô sẽ phản ứng ra sao khi nhớ lại tất cả? Đón đọc chuyện dài kỳ Chồng hờ! vào 19h00 ngày 10/04 tại mục Eva yêu. |