Tôi chưa bao giờ nghĩ có ngày mình lại si mê người đàn ông già bằng tuổi bố mình.
Cuộc đời tôi biến đổi không lường, từ việc nghĩ sẽ chỉ yêu người nào nhiều hơn mình 2-3 tuổi là cùng, tôi lại đi yêu một người gì bằng tuổi cha chú mình. Chẳng phải vì tiền, chẳng phải vì quyền chức, chỉ vì tình yêu…
Nếu tôi nói, tôi yêu người ấy vì tình yêu chân thành, có mấy ai tin tôi? Người ngoài sẽ nghĩ, tôi là một cô gái trẻ người non dạ, bị gã đàn ông ấy lừa tình. Hoặc là người ta sẽ nói, tôi cặp kè để kiếm tiền nuôi thân. Nhưng chỉ có tôi mới hiểu, bản thân mình đã yêu như thế nào, ngu muội như thế nào để rồi, tự hành hạ bản thân mình, đau khổ, dằn vặt không dứt được ra khỏi người đàn ông ấy.
Ngày người đó tới nhà tôi chơi với tư cách là bạn của bố tôi, tôi đã rất có cảm tình với cách nói chuyện của ‘chú ấy’. Tôi ngồi hồi lâu nghe chú ấy giảng giải về đạo đức, nói về những câu chuyện của cuộc sống và giới trẻ. Dường như, vẻ lịch lãm, đẹp trai và cách nói chuyện đầy thuyết phục của người đàn ông ấy đã khiến tôi nhận ra, bản thân mình thật ra đang sống quá buông thả, chưa biết ý nghĩa của cuộc đời.
Xem thêm: Sướng rơn vì yêu được bồ già (ảnh minh họa)
Rồi từ bao giờ, tôi luôn thích nghe lời khuyên của người đó mỗi lần chú ấy tới nhà. Lâu dần, tôi chủ động xin số điện thoại để hỏi han, tư vấn. Và cũng kể từ đó, nếu không hỏi ý kiến của người đó trước, tôi không yên tâm làm gì.
Phải nói, nhờ người đó mà tôi có động lực làm việc, phát triển tốt bản thân mình hơn. Tôi đã hoàn thành xuất sắc những công việc được giao, nhận được rất nhiều tiền và có vị trí. Dần dần, mức thu nhập của tôi tốt hơn…
Tôi và người đàn ông đó qua lại với nhau từ đó. Tôi coi người đó là động lực để tôi cố gắng. Từ ‘chú’ chúng tôi xưng hô ‘anh –em’ và đã thích nhau từ bao giờ. Anh không có vợ con, nói đúng hơn là vợ con anh đã bỏ anh từ lâu rồi và anh đang sống một mình.
Tôi thường xuyên lui tới nhà anh chơi, được nói chuyện cùng anh, được nghe anh giảng giải này nọ. Tình cảm cứ thế phát sinh, tôi đã yêu anh si mê, điên cuồng từ bao giờ.
Từ đó, tôi giấu giếm gia đình, người thân, bạn bè để yêu một người đàn ông bằng tuổi bố mình. Cứ yêu như vậy thôi còn tôi chưa bao giờ có ý định lấy anh. Nói đúng hơn là tôi không đủ dũng cảm lấy người đàn ông như thế. Một người bằng tuổi bố mình, lại là bạn của bố, đời nào bố tôi chấp nhận…
Nhưng tôi lại yêu anh tha thiết và chính tôi cũng không lý giải được, tại sao mình lại yêu anh nhiều như vậy. Trong khi, xung quanh tôi có quá nhiều người đàn ông trẻ vây quanh, có điều kiện, lo cho tôi mọi thứ. Điều đau khổ hơn là sau khi yêu, tôi mới biết, anh chẳng đi làm gì, chỉ ở nhà tiêu tiền của con cái chu cấp. Nhưng số tiền ấy cũng chẳng đáng là bao…
Tôi thương anh, thương mình yêu mà không được công khai. Có lúc muốn vứt bỏ tình cảm này để tìm một bến đỗ nhưng hình ảnh người ấy cứ hiện lên trong tâm trí tôi, không thể nào quên được. (Ảnh minh họa)
Tôi tới nhà anh ăn cơm, nấu nướng cho anh và mọi thứ tôi đều phải bỏ ra hết. Dần dần, thấy anh không có tiền tiêu, tôi lại đưa cho anh một ít vì thương cảnh anh vất vả sớm hôm ở nhà một mình, làm bạn với tivi và mấy ông bạn già. Thật ra anh bảo, tuổi của anh đi xin việc cũng không được, mà con cái cũng không cho anh đi làm, chỉ muốn anh ở nhà nghỉ ngơi.
Nghe anh nói vậy thì tôi biết vậy. Tôi đi làm có tiền nên thường xuyên đưa cho anh tiêu. Theo thói quen, lúc không có tiền, anh lại gọi hỏi tôi. Tôi không đưa thì lại nghĩ ngợi, rồi anh giận dỗi. Từ bao giờ, tôi trở thành cây ATM của anh, cung cấp tiền cho anh mỗi tháng chục triệu để anh chăm lo cho bản thân mình.
Tôi thương anh, thương mình yêu mà không được công khai. Có lúc muốn vứt bỏ tình cảm này để tìm một bến đỗ nhưng hình ảnh người ấy cứ hiện lên trong tâm trí tôi, không thể nào quên được. Tôi đã quá yêu anh, chấp nhận mỗi tháng chu cấp cho anh 10 triệu, vất vả kiếm từng đồng cũng vì muốn có trách nhiệm với anh.
Chẳng hiểu sao, một cô gái trẻ yêu một anh người yêu bằng tuổi bố mình lại phải đi chu cấp tiền cho người ấy. Tôi cũng tự hỏi mình cả trăm nghìn lần nhưng tôi không thể lý giải. Không đưa thì nghĩ ngợi, đưa rồi lại buồn vì mình phải gánh quá nhiều trọng trách. Có lúc muốn vứt bỏ tình yêu này nhưng đúng là ‘bỏ thì thương, vương thì tội’.
Tôi phải làm sao bây giờ?