Nếu không khiến anh nghĩ rằng cô là một ả đàn bà trơ trẽn và thô bỉ thì anh tới chừng nào mới nhẹ lòng để quên cô?
Thanh Quỳnh ngồi bệt xuống vệ đường. Cơn mưa xối xả òa ập xuống con phố nhỏ làm cho Quỳnh cảm thấy mình cô đơn hơn. Giá mà cơn mưa này có thể gột rửa đi những giận hờn, quá khứ và cả những thứ tình cảm cô muốn nó chết lặng đi… Nhưng cuộc đời nếu chỉ đơn giản thế thì đâu có ai đau khổ vì tình.
Như một phản xạ, Quỳnh bấm số gọi cho người đàn ông ấy. Lẽ ra, vào giờ phút này,người cô cần gọi phải là ai đó với danh xưng chồng sắp cưới mà cô đang có. Vậy mà Quỳnh lại gọi cho người đó, người đàn ông nằm sâu trong một miền tâm tưởng chỉ riêng mình cô biết:
- “Anh tới đón em nhé… Trời mưa to quá”.
Anh hỏi địa chỉ rồi cúp máy. Không cần an phải nói “Chờ anh nhé”, Quỳnh biết là anh sẽ tới. Đã bao giờ anh từ chối một sự cầu cứu, năn nỉ của Quỳnh đâu.
Anh đến và làm cho cơn mưa bỗng ngưng tạnh. Anh đèo Quỳnh đi trên con đường đầy lá rơi vì cơn mưa trút xuống:
- “Người ta nói… Anh yêu em, điều đó có đúng không?”
- “Kệ người ta nói…”
Quỳnh thấy cáu, thấy giận, thấy khó chịu thậm chí là muốn ứa nước mắt khi nghe anh nói những lời tàn nhẫn đó. Nhưng cô mong đợi câu trả lời thế nào? Rằng: “Đúng thế, anh yêu em?” trong khi cô đã là vợ sắp cưới của một người đàn ông đó? Thật nực cười, cô có quyền gì để giận hờn khi người ta nói không yêu cô? Cái sự hư hỏng của tâm hồn không phải lối đó đâu được phép.
hật nực cười, cô có quyền gì để giận hờn khi người ta nói không yêu cô? Cái sự hư hỏng của tâm hồn không phải lối đó đâu được phép. (Ảnh minh họa)
- “Vậy tại sao anh lại tốt với em như thế. Anh biết thừa em có chồng sắp cưới rồi, em chỉ còn đợi anh ấy về mà thôi…”
- “Vì em tốt thì anh tốt với em. Bạn bè cũng có thể tốt với nhau…”
Anh cộc lốc, khô khan đến vậy mà sao Quỳnh lại cho phép con tim mình rung động khi mà cô đã bị ràng buộc vào đời một người đàn ông khác. Ờ, kì lạ thật, cô là người đàn bà kì lạ hay là vì sự kì lạ của anh mà cô như vậy. Anh cứ tốt, cứ như thể dám làm mọi chuyện vì anh mà chẳng bao giờ nó một lời yêu cô. Có lẽ anh có lí do để che giấu điều đó. Vì cô là của ai đó rồi.
- “Em sắp lấy chồng hả?”- Anh bắt đầu hỏi ngược lại Thanh Quỳnh.
- “Vâng”
- “Em vui chứ?”
- “Vâng”
- “Thế tốt. Thôi về đi…”
Nhưng đêm hôm đó, Thanh Quỳnh nằng nặc bắt anh đưa vào một căn nhà nghỉ tồi tàn, nơi ẩm mốc và chứa đựng sự hôi hám của những cuộc tình chớp nhoáng.
Quỳnh có chồng rồi, với mọi người điều đó rõ như ban ngày. Ai mà chẳng biết cô được ăn học, được thành tài, được công việc ngon nghẻ như ngày hôm nay là nhờ gia đình bạn trai lo liệu. Ngay từ khi cô còn là thiếu nữ trung học, chàng trai đó đã lo cho cô mọi chuyện. Cô trưởng thành theo thứ tình cảm mặc định đó. Cô tự mặc định đó là tình yêu cho đến khi cô gặp anh… người đàn ông làm cùng phòng.
Anh lạ lắm,có cái gì đó cần mẫn, quan tâm và yêu thương cô một cách vô điều kiện bất chấp xung quanh bao người gièm pha, đặt điều. Nhưng lúc nào anh cũng nói “Kệ họ” để cho phép mình cái quyền được quan tâm cô như anh muốn.
Còn người mà cô gọi bằng chồng? Anh ở một nơi xa lắm, anh không chạm tới trái tim bao lần muốn run lên vì yêu của Quỳnh. Anh rất gần nhưng không thuộc về thế giới mà cô đang kiếm tìm.
Đêm hôm đó, Thanh Quỳnh chẳng hiểu cái động lực nào khiến cho cô muốn thành người đàn bà hư hỏng đến như vậy:
- “Mình bên nhau một đêm nhé” – Thanh Quỳnh nói và cởi chiếc cúc áo đầu tiên trên người.
- “Để làm gì?”
- “Để… nhớ về nhau”
Anh cười khẩy thật mỉa mai sau cái lời ngụy biện đó của Quỳnh. Anh mở cửa phòng và không quên nhắc lại:
- “Anh không có ý định nhớ về em theo cách ấy. Mặc áo vào, em là gái có chồng rồi. Anh không thích là kẻ thừa thãi trong đời em. Anh cũng không ngờ em là con người như vậy”.
Anh bước ra khỏi căn phòng, bước ra khỏi cuộc đời Quỳnh như thế. Khi anh quay đi, Thanh Quỳnh đã thở phào, có lẽ cách này sẽ khiến anh quên được cô để yêu một người khác thuộc về anh. Nếu không khiến anh nghĩ rằng cô là một ả đàn bà trơ trẽn và thô bỉ thì anh tới chừng nào mới nhẹ lòng để quên cô?
Nếu không khiến anh nghĩ rằng cô là một ả đàn bà trơ trẽn và thô bỉ thì anh tới chừng nào mới nhẹ lòng để quên cô? (Ảnh minh họa)
Đêm đó nằm trong căn phòng hôi hám ấy, Thanh Quỳnh cố gắng nhồi nhét hình ảnh người đàn ông mang tới cho cô cảm giác yêu thương thực sự vào một góc thật sâu trong trái tim.
Nhưng phía bên ngoài căn phòng, dưới cơn mưa đêm tầm tã, một người đàn ông cũng đi về trong câm lặng. Đâu phải chỉ mình Quỳnh diễn màn kịch là kẻ lẳng lơ, anh cũng phải đóng vai một gã khinh khỉnh với tình yêu để cô nghĩ rằng anh không hề đau khổ. Chỉ khi cô tin anh hạnh phúc, thì cô mới hạnh phúc bên chồng.
Có những cuộc tình ngay cả một tiếng yêu cũng chẳng được nói ra, nhưng nó vẫn là những cuộc tình thực sự, chỉ là nó giống như bóng một người bước vào màn đêm, mờ dần, mờ dần… rồi mất hút.