Nhắm mắt, yêu em (Phần 13)

Ngày 25/12/2015 23:16 PM (GMT+7)

Vương Nhật đặt lên môi Tịnh Lâm một nụ hôn dịu nhẹ. Lần này, nụ hôn mong manh như làn sương đêm. Nó không vồ vập và cuồng nhiệt như lần đầu tiên anh hôn cô.

Đôi khi, trong những tháng năm của tuổi trẻ, người ta mê mải chạy theo một mối tình mà cứ ngỡ với mình là khắc cốt ghi tâm… Nhưng phải đi qua tận cùng những đau khổ mới biết đâu là tình yêu đích thực của đời mình. Có người bước đến trong đời, tưởng sẽ ở lại mãi, nhưng cuối cùng họ ra đi. Có người tưởng chỉ thoảng qua như cơn gió nhưng nằm lại mãi trong tim này…

Những mối tình dù thành hay bại, điều quan trọng là đi qua tuổi trẻ họ đã dám liều mình để yêu. Đôi khi để bên người đó, họ chấp nhận nhắm mắt, bịt tai bỏ qua mọi khác biệt chỉ để cảm nhận sự đồng điệu của tâm hồn…

Những toan tính, nhưng mưu đồ, nhưng dằn vặt và khổ đau, cho tới cuối cùng, giữa tình yêu và cả trăm ngàn thứ khác, họ sẽ chọn điều gì? Cùng đón đọc truyện Nhắm mắt, yêu em…

Giữa cái lạnh của mùa đông, lần đầu tiên đứng giữa con phố vắng người qua lại, Tịnh Lâm không cảm thấy sợ và cô đơn. Cô khẽ đan đôi bàn tay mình vào cổ của Vương Nhật và kéo anh xuống thật gần, nơi mà cô có thể thì thầm vào tai anh:

- “Em không biết mình có vội vàng quá không? Nhưng em biết, chắc chắn rồi em sẽ bị anh chinh phục, vậy chi bằng, em nhận lời yêu anh sớm hơn một chút”

Vương Nhật cảm giác mình sắp nổ tung vì sung sướng. Tình yêu với Tịnh Lâm là một bước ngoặt lớn trong đời anh, một bước ngoặt mà anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bước tới. Ngày trở về với đất nước này, anh chỉ có một mục tiêu, nhưng giờ, có thêm một mục tiêu nữa để anh buộc mình phải cố gắng...

Vương Nhật ôm lấy Tịnh Lâm:

- “Cảm ơn vì em đã không nói lời từ chối. Anh đưa em về nhà lấy đồ nhé”

Tịnh Lâm khẽ gật đầu và nép vào vòng tay ấm của Vương Nhật. Từ ngày mai, cô có thêm một người nữa để yêu thương.

Vương Nhật và Tịnh Lâm nắm lấy tay nhau bước về phía căn hộ của anh, thi thoảng, Vương Nhật lại đưa bàn tay của Tịnh Lâm lên bờ môi mình và đặt vào đó một nụ hôn.

- “Vương Nhật, sao bây giờ cậu mới về? Mình đã chờ cậu mãi!”

Hải Yến lao tới ôm lấy cổ của Vương Nhật trong sự ngỡ ngàng của anh và Tịnh Lâm. Cô bối rối quay mặt đi nơi khác. So với Hải Yến, rõ ràng, Tịnh Lâm thấy mình lạc lõng. Hải Yến biết quá nhiều về anh, còn cô, ngoại trừ lời yêu ban nãy, cô không biết thêm điều gì về chàng trai mình yêu. Thậm chí ngay cả lời yêu đó là thật hay không, cô cũng chỉ dùng trái tim mình để cảm nhận mà thôi.

Nhắm mắt, yêu em (Phần 13) - 1

Hải Yến lao tới ôm lấy cổ của Vương Nhật trong sự ngỡ ngàng của anh và Tịnh Lâm. Cô bối rối quay mặt đi nơi khác.  (Ảnh minh họa)

- “Hải Yến, sao thế? Sao lại uống say tới mức này? Tới lâu chưa? Sao không gọi cho mình mà lại ngồi ngoài đợi như thế này?”

Đôi mắt Hải Yến mơ màng và dường như không còn để ý tới sự xuất hiện của Tịnh Lâm. Cô quàng lấy người Vương Nhật, nước mắt lã chã rơi:

- “Mình muốn đợi cậu, mình vẫn mãi đợi cậu mà, chỉ là... cậu không biết đấy thôi?”

- “Nói gì lạ vậy, cậu say quá rồi, để mình đưa cậu về”

Bất ngờ, Hải Yến khựng lại khi nhìn thấy Tịnh Lâm. Cô ngoảnh mặt đi, lau nhữn giọt nước mắt và chỉnh đốn lại tác phong của mình:

- “Tịnh Lâm, xin chào! Sao cô lại ở đây vào giờ này? Xin lỗi vì những hành động ban nãy của tôi. Cô đừng hiểu lầm, tôi hơi quá chén, vả lại, tôi với Vương Nhật là chỗ thân tình. Hi vọng, cô sẽ không đồn đại điều này tới mọi người trong công ty”

Tịnh Lâm bối rối cúi đầu chào Hải Yến:

- “Chào chị! Tôi nhất định sẽ không nói gì đâu... Tôi...”

Vương Nhật bất ngờ xen vào câu chuyện:

- “Người cần nhờ vả là mình mới phải. Chắc cậu không có ý định bôi nhọ danh dự của mình khi tiết lộ có một cô gái xinh đẹp như Tịnh Lâm qua đêm ở nhà mình đúng không?” chuyện.

- “Ý cậu là sao?”

- “Chuyện của mình và Tịnh Lâm dài lắm, khi nào có thời gian, mình sẽ nói với cậu sau. Giờ muộn rồi, cậu tới tìm mình có việc gì không?”

Hải Yến:

- “À không, không có gì cả đâu, chỉ là mình đi qua và muốn ghé vào thăm cậu, nhân tiện chúc mừng vì dự án lần này đã thành công mĩ mãn. Tiếc là cậu lại quá bận. Thôi mình về nhé”.

- “Để mình đưa cậu về”

- “Thôi không cần đâu, cậu đưa Tịnh Lâm về đi, cô ấy không có xe”

- “Vậy, cậu đi về cẩn thận nhé”

- “Tạm biệt hai người”

***

Vương Nhật đưa Tịnh Lâm về nhà. Cuối cùng thì cô cũng rời khỏi căn nhà của Vương Nhật sau một tuần bị... “giam lỏng”. Tâm trạng lúc này của Tịnh Lâm thật rối bời. Cô không biết mình nên buồn hay nên vui, mọi thứ đến quá nhanh khiến Tịnh Lâm không có tâm lí đón nhận.

- “Tịnh Lâm, Tịnh Lâm...”

- “Dạ”

Tịnh Lâm giật bắn mình sau mấy câu gọi của Vương Nhật. Anh nhìn vào mắt cô rồi khẽ khàng hỏi:

- “Không phải là em đang nghĩ đến Hải Yến, không phải là em đang ghen đấy chứ?”

Tịnh Lâm nhìn Vương Nhật, dường như anh đọc được những hậm hực trong lòng cô:

- “Em có nghĩ về Hải Yến, nhưng em không biết gọi cảm giác trong lòng mình lúc này là gì. Không phải là ghen tuông, có lẽ là ghen tị”

- “Ghen tị?”

- “Đúng, ghen tị. Ghen tị vì cô ấy biết anh lâu hơn em, cô ấy hiểu về anh hơn em. Mọi thứ về quá khứ, hiện tại của anh, cô ấy đều biết còn em thì không. Em tự hỏi liệu mình nhận lời yêu anh có đúng không? Có phải quá vội vàng không?”

Vương Nhật bất ngờ dừng xe lại, nắm lấy tay Tịnh Lâm và nhìn vào đôi măt cô:

- “Những chuyện của quá khứ, từ từ để anh kể em nghe, những chuyện của hiện tại, mong em cùng anh trải nghiệm. Còn... tương lai của anh thế nào, là tùy em cả đấy. Em chỉ cần tin rằng, trước em, anh chưa từng yêu một người con gái nào cả. Hải Yến là một cô gái mà anh trân trọng nhưng không phải tình yêu. Em chỉ cần tin thế là đủ, đừng ghen với những điều cô ấy đang nắm giữ, bởi vì so với cả quãng đời phía sau này của anh, em sẽ biết về anh nhiều hơn cô ấy gấp bội lần”.

Chiếc xe dừng lại trước cổng nhà Tịnh Lâm. Vương Nhật ngậm ngùi như nuối tiếc. Anh ôm lấy Tịnh Lâm một lần nữa:

- “Em không hối hận vì đã nhận lời yêu anh chứ?”

- “Em sẽ hối hận nếu sau này em cảm thấy không hạnh phúc khi bên anh. Còn bây giờ, thì không...”

- “Anh sẽ ghi nhớ ngày hôm nay, ngày mà anh đã nói lời yêu em... Có lẽ chúng ta sẽ phải bước từng bước một, lần mò trên con đường yêu bởi vì anh không giỏi việc này cho lắm. Nhung anh sẽ cố gắng. Anh có rất nhiều chuyện muốn nói cho em nghe, muốn cùng em trải qua. Anh không phải là chàng công tử được sinh ra trong giàu có, anh chỉ là một người đàn ông thèm khát được yêu thương bình dị... Anh có những gánh nặng của riêng mình mà rồi sau này em sẽ thấy anh không lí tưởng như em nghĩ. Mong rằng, em sẽ không vì thế mà rời xa anh...”

Tịnh Lâm ngước mặt lên nhìn Vương Nhật:

- “Em muốn khám phá cùng anh mọi thứ, vì thế em sẵn sàng lắng nghe tất cả”

Vương Nhật đặt lên môi Tịnh Lâm một nụ hôn dịu nhẹ. Lần này, nụ hôn mong manh như làn sương đêm. Nó không vồ vập và cuồng nhiệt như lần đầu tiên anh hôn cô. Tựa hồ như sau những phút đam mê,  nhận ra cái mình đang nắm giữ, Vương Nhật lại bỗng sợ làm vỡ thứ tình yêu mong manh mà anh vừa có được, thế nên anh dịu dàng, nâng niu.

Nhắm mắt, yêu em (Phần 13) - 2

Tựa hồ như sau những phút đam mê,  nhận ra cái mình đang nắm giữ, Vương Nhật lại bỗng sợ làm vỡ thứ tình yêu mong manh mà anh vừa có được, thế nên anh dịu dàng, nâng niu. (Ảnh minh họa)

- “Ngủ ngon, em nhé”

Chiếc xe của Vương Nhật rời đi, Tịnh Lâm vẫn ngoái theo nhìn. Cô chạm tay lên môi mình, cảm nhận dư vị hạnh phúc còn đọng lại.

- “Tịnh Lâm”

Tịnh Lâm giật mình quay lại khi nghe tiếng người gọi mình. Cô bất ngờ khi đó là Hải Yến.

- “Hải Yến, sao lại là cô? Sao cô lại ở đây vào giờ này?”

Hải Yến cười:

- “Ngạc nhiên lắm phải không? Xin lỗi cô vì sự đường đột này, nhưng... chúng ta nói chuyện một chút được không?”

Tịnh Lâm khẽ gật đầu. Ngày hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra với cô. Và cô tin chắc rằng những điều mà Hải Yến sắp nói sau đây cũng là một trong số đó.

- “Cô và Vương Nhật, hai người đang yêu nhau phải không?”

- “Đúng vậy”  - Tịnh Lâm tự tin trả lời

- “Cảm ơn vì cô đã rất thẳng thắn. Nhưng có khi nào cô tự hỏi, tôi và Vương Nhật là gì của nhau không?”

- “Tôi biết, tôi biết cô  và anh ấy là bạn, bạn rất thân. Vương Nhật cũng nói với tôi như vậy, và tôi tin lời anh ấy”

-“Cũng đúng.... Nhưng đó là câu chuyện từ phía Vương Nhật, còn từ phía tôi thì khác”

- “Ý cô là”

-“Tôi yêu Vương Nhật”

Tịnh Lâm sững sờ trước câu trả lời của Hải Yến. Không quá bất ngờ nhưng nó làm cô sốc vì sự thẳng thắn:

- “Và... cô nói điều này với tôi để làm gì? Tôi nghĩ, người cần được nghe những lời tâm tình đó là Vương Nhật chứ không phải tôi”

- “Có rất nhiều điều về cậu ấy mà cô chưa biết nhưng tôi không muốn tự hào khoe những thứ đó mình hơn cô...”

- “Cô đang đe dọa tôi? Muốn tôi dừng lại”

- “Không... tôi không hèn hạ thế. Tôi thừa nhận, tôi yêu Vương Nhật và cảm thấy trái tim này đau gấp trăm lần khi cậu ấy không nhận ra tình yêu của tôi. Cũng có thể là Vương Nhật biết nhưng cậu ấy không đáp lại. Nhưng trong thâm tâm tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ dùng cách hèn hạ để có được tình yêu của anh ấy. Cô nghĩ xem, bao năm qua, chỉ có mình tôi và Vương Nhật bên cạnh nhau, nếu muốn, tôi đã làm những điều tồi tệ ấy để chiếm cái mình muốn chứ đâu phải đợi tới khi có đối thủ cho cục diện thêm phần khó khăn”

- “Vậy cô nói những điều này với tôi vì lí do gì”

-“Tôi và cô cùng là hai người đàn bà yêu anh ấy. Tôi không dám chắc tôi hay cô yêu Vương Nhật nhiều hơn. Nhưng vì cô là người mà anh ấy chọn, nên tôi muốn cầu xin cô một chuyện”

-“Cô nói đi, tôi nghe đây...”

-“Nếu cô đã nhận lời yêu Vương Nhật, đã quyết tâm bên anh ấy, xin cô hãy yêu anh ấy thật nhiều và tuyệt đối, tuyệt đối đừng bao giờ buông tay. Vương Nhật chưa bao giờ thử đặt trái tim mình vào một ai đó, vì thế, mong cô đừng hủy hoại Vương Nhật, được không?”

- “Tôi không hiểu lắm ý cô nói... nhưng tôi nhất định sẽ không buông tay, không phải vì cô, mà vì Vương Nhật và vì chính tôi”

- “Cảm ơn cô rất nhiều, hãy nhớ, nếu hối hận thì dừng lại, còn không, nhất định không bao giờ được phép buông tay cậu ấy”

Hải Yến quay mặt đi với hàng nước mắt lăn dài trên má. Trong lòng Tịnh Lâm bỗng thấy xót xa. Với người con gái này, bất luận cô ấy là tình địch, là bạn bè hay là một ai khác, tình cảm mà cô ấy dành cho Vương Nhật quả thật rất đáng trân trọng.

Nhắm mắt, yêu em (Phần 13) - 3

Trong lòng Tịnh Lâm bỗng thấy xót xa. Với người con gái này, bất luận cô ấy là tình địch, là bạn bè hay là một ai khác, tình cảm mà cô ấy dành cho Vương Nhật quả thật rất đáng trân trọng. (Ảnh minh họa)

***

Sau dự án đầu gây ấn tượng mặt với dòng sản phẩm trang sức mùa xuân, Vương Nhật được đánh giá cao tại công ty. Anh được ông nội cân nhắc lên nắm giữ vị trí Giám đốc sáng tạo. Xét về mặt chức vụ, giờ đây Vương Nhật đã ngang hàng với ông Vương Quân. Nhưng anh biết, tất cả chỉ là lí thuyết. Ở trong công ty này, ông Vương Quân là một thế lực mà bất cứ kẻ nào cũng muốn nịnh bợ. Còn anh, chỉ là một thằng nhãi ranh, nhờ ăn may trong một vụ và được sự hậu thuẫn của ông mới leo lên được vị trí đó. Cái chức mà Vương Nhật nắm chỉ là hữu danh vô thực không hơn không kém.

- “Hải Yến, qua phòng gặp mình chút nhé”

Chỉ vài phút sau, Hải Yến có mặt tại phòng làm việc của Vương Nhật, cô thận trọng đóng chặt cửa phòng.

-“Có chuyện thế, Vương Nhật”

- “Uhm, cậu sắp xếp cho mình lịch hẹn gặp những người này sớm nhất trong tuần”

Hải Yến ngó qua bản danh sách và đầy kinh ngạc:

- “Vương Nhật, đây là những người đứng về phía ông Vương Quân mà. Cậu định thương lượng gì với họ?”

- “Tất nhiên, là thuyết phục họ nhận đứng về phía mình thôi”

- “Cậu nghĩ gì vậy? Định làm dự án gì sao?”

- “Đúng vậy, sắp tới mình sẽ xin nhận mở rộng thị trường ra nước ngoài. Đây là một kế hoạch mạo hiểm nhưng nếu thành công mình mới có tiếng nói trước ông Vương Quân. Tất nhiên, để được duyệt thông qua dự án, mình cần có ít nhất quá nửa trong số ban lãnh đạo công ty đồng ý. Vì thế, mình muốn thuyết phục họ đứng về phía mình”

- “Cậu biết thừa là họ luôn đi theo, nịnh bợ Vương Quân và sẽ không làm gì ngược lại ông ta nếu không mang lại lợi ích. Họ không có niềm tin vào cậu, hơn nữa ủng hộ cậu là chống lại ông Vương Quân, sẽ rất khó để thuyết phục họ bỏ phiếu tán thành cho cậu”

- “Đó chính là điều mình muốn khai thác. Mình muốn họ không tin mình, cứ tiếp tục không tin mình và là những kẻ tôn thờ đồng tiền. Họ không dễ để mua chuộc bằng tiền, vì thế phải mua chuộc bằng nhiều tiền. Cái mình muốn không phải là họ tin mình, đứng về phía mình, mà là họ nhận tiền và bỏ phiếu đồng ý dự án của mình. Họ càng không tin mình thành công càng tốt. Họ nghĩ nhận được tiền của mình, sau đó mình thất bại, họ chẳng tổn thất gì và vẫn là những kẻ thân cận của ông Vương Quân”.

- “Mình hiểu rồi, để mình đi thu xếp mọi chuyện”.

Hải Yến rời khỏi căn phòng, Vương Nhật vén tấm màn che cửa sổ nhìn xuống thành phố đang nườm nượp người qua lại:

- “Ông Vương Quân, màn kịch tình thân gia đình đến lúc hạ màn rồi. Tôi phải chiến đấu với ông, để giành lại những gì thuộc về tôi”.

(Còn nữa)

Mời các bạn theo dõi tiếp phần 14 của truyện Nhắm mắt, yêu em trên Tình yêu giới tính vào ngày 27/12

Các phần trước của truyện

Nhắm mắt, yêu em... (Phần 1)

Nhắm mắt, yêu em... (Phần 2)

Nhắm mắt, yêu em... (Phần 3)

Nhắm mắt, yêu em... (Phần 4)

Nhắm mắt, yêu em... (Phần 5)

Hạ Trắng
Nguồn: [Tên nguồn]

Tin liên quan

Tin bài cùng chủ đề Truyện ngôn tình