Nhiều lúc tôi tự hỏi, chúng tôi sống thử với nhau để làm gì khi anh chẳng đoái hoài gì đến tôi. Tôi cảm thấy chạnh lòng, buồn và lo nghĩ lắm.
Có thể mọi người nghĩ tôi là loại con gái không ra gì nên đã quyết định sống thử, hơn nữa lại còn ham hố “chuyện ấy” nhưng khi đã yêu thật lòng, xác định gắn bó với nhau, coi nhau như vợ chồng thì tôi nghĩ việc đó cũng chẳng có gì là lạ. Tôi và anh, mối quan hệ đó gắn bó sâu sắc nào có khác gì những người đã kết hôn, thế nên cái việc sống với nhau nửa năm trời anh không đoái hoài đến tôi, tôi vẫn còn là cô gái trinh nguyên thật sự khiến tôi buồn chán lắm.
Anh là mối tình đầu của tôi, và tôi cũng vậy. Chúng tôi gần nhà nhau, hai bên gia đình biết nhau cả. Từ ngày đi học phổ thông chúng tôi đã thích nhau rồi. Người ta bảo tình yêu như vậy thường khó thành, nhất là trải qua các giai đoạn khác nhau, thế nhưng tôi và anh vẫn giữ được tình yêu bền chặt đó cho tới tận khi tốt nghiệp Đại học.
Tôi và anh, mối quan hệ đó gắn bó sâu sắc nào có khác gì những người đã kết hôn, thế nên cái việc sống với nhau nửa năm trời anh không đoái hoài đến tôi, tôi vẫn còn là cô gái trinh nguyên thật sự khiến tôi buồn chán lắm. (Ảnh minh họa)
Không biết mọi người có thấy tôi thiệt thòi hay không nhưng thực sự, tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng khi bên anh. Từ trước tới nay tôi chưa bao giờ rung động trước ai khác ngoài anh. Dù cho yêu nhau đã chục năm trời nhưng tôi vẫn thấy ngọt ngào như ngày đầu. Đám bạn bảo tôi dại khi cả tuổi trẻ chỉ dành cho một người, phải yêu nhiều, phải trải nghiệm, được đàn ông chinh phục mới đỡ phí quãng thời thanh xuân nhất của mình. Nhưng tôi không tính chuyện thiệt hơn đó. Tôi thấy chẳng có gì tuyệt hơn việc cả đời mình chỉ có một người mà thôi.
Nhưng, đó là những cảm xúc từ phía tôi, còn từ phía anh, tôi lờ mờ nhận ra sự thay đổi từ khi anh đi làm. Anh vẫn tốt với tôi, vẫn chăm sóc cho tôi nhưng tôi thấy có vẻ như anh không mặn mà như trước nữa. Gia đình anh quý tôi, coi tôi như con trong nhà, còn anh, tôi có cảm giác, anh đang dần coi tôi là em gái. Đã không biết bao lần tôi khóc thầm vì nhận ra cảm xúc này của anh.
Tôi có cảm giác, anh đang dần coi tôi là em gái. Đã không biết bao lần tôi khóc thầm vì nhận ra cảm xúc này của anh. (Ảnh minh họa)
Tôi đoán, có lẽ anh còn thương tôi, nhưng yêu thì không. Tôi nghe mọi người đồn đoán, anh thích cô nào đó làm cùng chỗ. Bao năm gắn bó, cả khu phố nơi chúng tôi sinh ra và lớn lên đều biết hai đứa yêu nhau, bạn bè, người thân, thậm chí là cả hai họ đều chẳng còn lạ gì chuyện tình cảm của chúng tôi nữa, có lẽ vì thế mà anh không dám dứt tình với tôi.
Gia đình anh giục cưới, nhưng anh thì cứ lần lữa xin khất. Anh bảo còn muốn lo cho sự nghiệp, hơn nữa tôi cũng còn trẻ, chưa muốn tôi bị ràng buộc chuyện gia đình. Anh động viên tôi cứ sống vui tươi, thoải mái thêm vài năm nữa rồi tính. Tới lúc này, tôi cảm thấy sợ mất anh thực sự.
Vậy là tôi đề nghị sống chung với nhau. Ban đầu anh lưỡng lự, không muốn. Nhưng thấy tôi nằn nì, khóc mếu, cuối cùng anh cũng đồng ý. Anh bảo chỉ sợ tôi thiệt thòi, nhưng tôi nói giữa tôi và anh còn khác gì vợ chồng mà anh phải ngại, thế nên, anh chẳng biết phải từ chối ra sao. Vậy là chúng tôi về sống chung một nhà… Tôi hạnh phúc khi được gần anh mỗi ngày. Tôi mong điều đó sẽ giúp hâm nóng lại tình cảm của hai đứa.
Giống như bao cặp sống thử khác, tôi xác định chuyện phải đi quá giới hạn… Nhưng mọi thứ hoàn toàn không như tôi hình dung. Về sống cùng một nhà, anh đi làm cả ngày, tối ăn cơm xong, anh lại vào phòng làm việc. Tới lúc anh ngủ thì tôi đã thiếp đi tự lúc nào, thậm chí có hôm anh còn ngủ ngay trong phòng làm việc. Tôi hậm hực, hờn ghen có ý trách thì anh bảo rất bận, mong tôi thông cảm. Chẳng lẽ là đàn bà con gái, tôi lại nằng nặc bắt anh phải cùng mình làm “chuyện ấy” thì kì cục, vậy nên tôi cứ im lặng, im lặng và chờ đợi.
Chẳng lẽ là đàn bà con gái, tôi lại nằng nặc bắt anh phải cùng mình làm “chuyện ấy” thì kì cục, vậy nên tôi cứ im lặng, im lặng và chờ đợi. (Ảnh minh họa)
Hơn nửa năm sống chung với nhau, anh vẫn không động đến người tôi. Mỗi tối chúng tôi ôm nhau ngủ một cách bình thản. Tôi buồn và khóc… Tôi biết, không phải tôi không đủ hấp dẫn, mà vì anh đã nguội lạnh tình cảm với tôi rồi. Anh không có cảm xúc khi bên tôi bởi anh đã có tình cảm với người khác. Anh không dám phũ phàng vì sợ tôi tổn thương mà thôi.
Tôi tâm sự chuyện này với đám bạn thân, họ khuyên tôi nên dừng lại. Họ bảo anh là người tốt nên mới thế, nhưng anh đã không còn yêu mình thì nên buông tha, chứ cứ cố níu giữ kiểu này, anh cũng khổ mà tôi cũng chẳng sung sướng gì. Nhưng tôi thì đau lắm. Tôi không muốn mất anh theo cách này. Tôi tin, nếu tôi thuyết phục được anh đi quá giới hạn, chắc chắn anh sẽ không bỏ tôi. Tôi còn có gia đình anh ủng hộ nữa. Chỉ cần cưới nhau xong, có con, rồi anh sẽ yêu tôi trở lại mà thôi. Mặc dù cách đó thật hèn hạ nhưng tôi tin anh là người đàn ông tốt và có trách nhiệm, nhất định anh sẽ không phụ bạc tôi nếu tôi không chịu buông tha.
Tôi nên làm thế nào đây!