Tạ từ kỉ niệm, bao giờ em quên?

Ngày 17/04/2014 23:24 PM (GMT+7)

Lúc này, nếu có anh ở đây, em sẽ dựa vào vai anh, để rồi bật khóc run rẩy và được anh ôm lấy bờ vai.

Em lặng đếm những giọt cà phê chảy trong đêm. Em thấy bờ môi mình đắng ngắt. Cơn gió thổi qua khung cửa sổ, lùa vào phòng làm bờ vai em lạnh giá.

Bao nhiêu kỉ niệm năm xưa lại ùa về, tưởng như rất gần gụi mà đã quá xa xôi. Quá khứ như một cuốn phim cứ hiển hiện ra trước mắt mà dù em có khép chặt hàng mi thì nó vẫn cứ ở đó như một ảo ảnh mà em không có cách nào xóa bỏ được.

Em có cảm giác anh vẫn còn ở đây. Anh cười, anh nói, anh khẽ hôn nhẹ lên vầng trán của em. Lúc này, nếu có anh ở đây, em sẽ dựa vào vai anh, để rồi bất khóc run rẩy và được anh ôm lấy bờ vai. Em sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa. Không cô đơn như chính lúc này. Em nhớ anh.

Đã nhủ lòng tự quên anh, đã chấp nhận sự thật mình không còn là gì của nhau nữa nhưng mỗi khi màn đêm òa ập đến, em lại nhớ. Nỗi nhớ quặn thắt con tim chưa bao giờ vơi cạn trong em. Em cố tạo ra một con người rắn rỏi, một con người mạnh mẽ không bi lụy vì tình trước mọi người để họ không còn thấy em đáng thương. Nhưng phía sau những nụ cười đó, em học cách thức trắng đêm cùng những giọt cà phê đắng ngắt. Em quen với cuộc sống đầy dư vị đớn đau đó kể từ khi mình chia tay.

Tạ từ kỉ niệm, bao giờ em quên? - 1

Quá khứ như một cuốn phim cứ hiển hiện ra trước mắt mà dù em có khép chặt hàng mi thì nó vẫn cứ ở đó như một ảo ảnh mà em không có cách nào xóa bỏ được. (Ảnh minh họa)

Nếu năm xưa, em không phải là người nói lời chia tay ấy thì từng ấy năm qua đi có lẽ đã đủ để em quên anh rồi. Trái tim con người ta cũng bằng xương, bằng thịt chứ đâu phải bằng gỗ đá để trơ ra với nỗi đau. Nhưng vì ngày ấy, chính em đã nói lời chia tay, chính em đã chọn cách buông tay khi mà anh níu em lại bằng tình yêu chân thành thế nên giờ đây, cứ ngoái đầu nhìn quá khứ em lại thấy tim mình đau nhói.

Em đã không thể nói ra những đớn đau này cho ai vì em không muốn mọi người nhận ra rằng em vẫn còn đắm chìm trong quá khứ. Em đã từng sai lầm khi bỏ lại tình yêu mà mình khắc cốt ghi tâm. Chỉ vì chút ghen tuông, hờn dỗi, chỉ vì em muốn giữ thể diện mà vội vàng nói lời chia tay. Tuổi trẻ với những nông nổi đã khiến em làm thế hay là khi ấy em chưa yêu anh nhiều hơn bản thân mình? Để rồi phải đến khi mất anh em mới nhận ra rằng mình cần điều gì trong cuộc sống này.

Em bước dần qua cái tuổi mơ mộng và yêu đương. Em cũng không còn thấy trái tim mình biết rung động với bất cứ cảm giác gì của thứ tình cảm gọi là yêu đương nữa, ngoại trừ cảm giác của nỗi đau. Em đóng khung mình với những cung bậc cảm xúc đó. Em mặc định như mình vẫn còn là người yêu của anh dù rằng chuyện đó là của những tháng ngày thuộc về quá khứ. Giờ này, ở cùng một khoảng trời với em nhưng anh đã ấm êm bên người con gái khác.

Tạ từ kỉ niệm, bao giờ em quên? - 2

Em mặc định như mình vẫn còn là người yêu của anh dù rằng chuyện đó là của những tháng ngày thuộc về quá khứ. Giờ này, ở cùng một khoảng trời với em nhưng anh đã ấm êm bên người con gái khác. (Ảnh minh họa)

Lời nói chia tay năm xưa, em tưởng như câu hờn dỗi lại là lời định mệnh chấm dứt cuộc tình mình. Em tưởng rằng anh rồi sẽ lại quay về. Anh rồi sẽ lại tìm đến bên em như biết bao lần giận hờn trước đó. Vậy mà anh quay lưng, bước xa khỏi em thực sự. Có lẽ anh đã mệt mỏi với một người con gái coi tình yêu như thứ đồ xa xỉ, có thể bỏ đi bất cứ lúc nào. Đó là lí do anh ra đi.

Khi anh buông tay thực sự, em đã hoảng loạn. Em đã vô vọng chạy theo anh. Em đã hỏi anh rằng: “Anh ra đi vì không còn yêu em nữa?”. Anh chỉ khẽ lắc đầu. Anh đã ra đi vì để em hiểu rằng tình yêu là điều đáng trân trọng đến nhường nào. Và cứ như thế anh đi, để lại trong em một nỗi khắc khoải không nguôi về mối tình đã qua…

Đêm nay, em lại nhâm nhi ly cà phê đắng ngắt và ngắm mưa rơi. Em gọi thầm tên anh trong nỗi nhớ. Em nhận ra mình sai lầm, nhưng nhận ra giờ còn có nghĩa gì, khi mà mọi chuyện đã quá muộn màng…

(ledangtrongtim@...)

Nguồn: [Tên nguồn]

Tin liên quan