Đêm hôm đó, tôi ở nhà anh. Chúng tôi đã có một đêm ngọt ngào. Tôi nghĩ anh hạnh phúc, vậy mà khi tỉnh dậy, anh phán...
Cho tới bây giờ, tôi không biết là mình đen đủi trong tình yêu hay do bản thân quá khờ khạo, ngốc nghếch để rồi bị phụ bạc như vậy. Tôi vốn không phải coi tình yêu là thứ rẻ rúm, chơi bời. Khi yêu, tôi trân trọng và luôn nghiêm túc. Vậy mà cuộc đời toàn gửi tới cho tôi những gã đàn ông tồi. Tôi giờ như con chim sợ cành cong, cảm thấy ức chế khi yêu nhưng nếu bỏ, tôi sợ còn gặp phải những kẻ tồi hơn nữa.
Người đàn ông tôi yêu bây giờ là người thứ 3 trong đời tôi. Trước đó, tôi có một mối tình đầu trong trắng, ngây thơ từ năm cuối trung học cho tới năm thứ 2 đại học thì chia tay. Tình cảm đó đơn thuần, thánh thiện nhưng vì hai đứa còn quá trẻ nên không biết cách giữ gìn.
Tôi vốn không phải coi tình yêu là thứ rẻ rúm, chơi bời. Khi yêu, tôi trân trọng và luôn nghiêm túc. Vậy mà cuộc đời toàn gửi tới cho tôi những gã đàn ông tồi. (Ảnh minh họa)
Tới năm thứ 3 đại học, tôi chính thức bước vào cuộc tình sâu đậm. Tôi quen người đó, anh học trên tôi một khóa, cùng trường. Tình cảm đó tiến triển khá nhanh và chúng tôi cũng đã có sự gần gũi. Thực sự chúng tôi đã có thân mật thể xác nhưng chưa đi quá giới hạn. Tôi vẫn giữ gìn được trinh tiết. Nếu ai khắt khe, cũng có thể coi đó là sự chung chạ. Tôi không dám bao biện cho điều này bởi vì tôi yêu thật lòng và không hối hận.
Nhưng rồi sau khi anh ra trường, anh quyết định về quê, chuyện tình của chúng tôi cũng dừng ở đó. Tôi đã rất đau khổ bởi lẽ năm xưa hai đứa hứa hẹn với nhau rất nhiều. Thế mà chỉ vừa tốt nghiệp, anh giũ bỏ tất cả, chỉ tính đến cuộc sống của riêng mình.
Tôi ra trường, đi làm được 2 năm thì gặp người đàn ông mà tôi yêu bây giờ. Tôi đã nghĩ cuộc sống run rủi cho mình một người phù hợp để yêu. Anh hơn tôi 3 tuổi, cùng quê nhưng lập nghiệp trên thành phố. Khi gặp nhau, hai đứa đều khá ấn tượng với đối phương nên tình cảm tiến triển khá nhanh.
Quen, hẹn hò rồi yêu nhau được khoảng 4 tháng thì tôi và anh đi quá giới hạn. Tôi không biết điều đó là nhanh hay chậm, chỉ có điều tôi thực lòng yêu anh, tuổi hai đứa cũng không phải còn quá trẻ, anh cũng đã dẫn tôi về ra mắt bố mẹ… Tất cả những điều đó làm tôi tin tưởng vào mối quan hệ này nên đã không giữ gìn bản thân.
Đêm hôm đó, tôi ở nhà anh. Chúng tôi đã có một đêm ngọt ngào. Tôi nghĩ anh hạnh phúc… Vậy mà… tỉnh dậy, anh phán với tôi một câu rằng: “Em cũng dễ tính nhỉ, thế này chắc anh ăn của thừa”. Gương mặt tôi lúc đó cắt không còn giọt máu. Anh cũng cảm nhận được thái độ của tôi nên vỗ vai động viên: “Anh đùa vậy thôi, em yên tâm, anh nhất định sẽ cưới em, không ăn bánh trả tiền đâu mà lo”.
Hôm ấy trở về, tôi hoang mang thực sự về mối quan hệ này. Tôi không ngốc tới độ không cảm nhận được sự coi thường của anh. Dù cho anh có cưới tôi thì cũng chỉ là vì nhiều điều kiện phù hợp chứ trong lòng chắc chắn anh bất mãn. Tôi không biết phải giải thích với anh thế nào. Thực sự, anh ấy là người đầu tiên mà tôi trao tặng thứ quý giá nhất. Nhưng nói ra cũng phải, dù sao tôi cũng ôm ấp, thân mật với người đàn ông khác và quan trọng hơn là tôi đã quá dễ dãi khi đến với anh nên mới bị coi thường như vậy.
Giờ tôi đang rất băn khoăn. Yêu và cưới nhau trong cảm giác bị coi thường thế này thì liệu có hạnh phúc không? Nhưng nếu chia tay, sợ rằng người đến sau sẽ lại thêm một lần nữa kết luận tôi là loại con gái dễ dãi khi mà tôi không còn gì. Lúc đó thì mọi thứ còn tồi tệ hơn gấp bội. Tôi phải quyết định thế nào đây?