Đi đâu tôi cũng được ngợi khen là dâu hiền, vợ thảo… thế nên giờ, làm sao để tôi trút bỏ gánh nặng này để đi theo tiếng gọi của tim mình?
Đã hơn 3 năm trôi qua, chưa một ngày nào tôi được sống với cảm xúc thật của mình. Trong ngôi nhà đáng mơ ước của nhiều người ấy, tôi chỉ là một cái bóng vô hồn. Tôi không còn biết giận hờn, bởi vì tôi nào biết yêu, biết ghét để mà có những thứ cảm xúc khác. Tôi muốn vùng vẫy, muốn thoát ra khỏi cái ngôi nhà mà ở đó tôi bị đong đinh vào cái danh phận… vợ hiền. Nhưng, cuộc đời này đâu dễ dàng đến vậy.
Tôi lấy chồng đã được gần 10 năm. Anh ấy tốt nhưng cho tới giờ tôi vẫn phải thừa nhận rằng tôi lấy anh là một sai lầm. Sai lầm thuộc về sự hèn nhát của tôi. Ngày ấy tôi vừa mới tốt nghiệp ra trường, ba mẹ đã vội vàng mai mối cho tôi một tấm chồng mà theo họ là “quá lý tưởng”. Anh gần gặn nhà tôi, có việc làm ổn định, gia đình lại khá giả, ba mẹ anh bên đó cũng ưng tôi từ trước nên mọi thứ sẽ đều rất thuận lợi. Vậy là tôi gật đầu dù chưa từng yêu một ai trước đó. Ngay cả với anh,t ôi cũng chưa bao giờ có cảm giác yêu. Ba mẹ nói với tôi rằng một chỗ “ngon” như thế chả ai là không thấy hạnh phúc, tôi cứ lấy đi rồi tự khắc sẽ thấy yêu chồng.
Vậy là tôi cưới. Năm đó tôi 23 tuổi. Một cô gái chỉ cắm đầu vào học, chưa từng yêu ai chấp nhận lấy chồng khi chỉ vừa mới làm quen với anh chưa được bao lâu. Cuộc sống hôn nhân khiến tôi bỡ ngỡ, lo lắng. Anh là người sống thực dụng và khô khan. Càng sống bên chồng tôi càng cảm thấy mình cô độc. Tôi thèm khát một cảm giác yêu đương, hờn giận…
Cuộc hôn nhân không tình yêu đã khiến tôi luôn cô đơn trong ngôi nhà của mình (Ảnh minh họa)
Rồi tôi sinh con. Tình cảm vợ chồng cũng vì thế mà cứ ngày một nhạt nhẽo dần. Nhiều người nói tôi ngoan ngoãn, về nhà chẳng cãi chồng câu nào, chỉ cặm cụi cơm nước, làm lụng… Thú thực, có đôi lúc tôi cũng muốn cãi cự, cũng muốn đòi hỏi một cái gì đó nhưng tôi chưa từng có cảm giác anh là người đàn ông khiến mình rung động và yêu thương nên tôi cũng chẳng muốn đòi hỏi anh. Chuyện chăn gối vợ chồng tôi chẳng thấy một chút hứng khởi nào cả. Tôi làm mọi việc chỉ vì nghĩa vụ của một người vợ mà thôi.
Lấy nhau được hơn 6 năm, tôi bắt đầu hiểu mình cần phải làm gì. Sự bình lặng trong ngôi nhà của tôi chỉ là giả tạo bởi vì tôi không yêu chồng, không thể nào yêu chồng. Tôi không muốn cả đời mình sống mà không một lần biết đến rung động, yêu thương. Con tôi khi ấy chuẩn bị vào lớp 1, tôi quyết định sẽ ly hôn với chồng.
Tôi đã gặp người đàn ông của đời mình. Anh ấy là người đầu tiên mang tới cho tôi cảm giác yêu thương. Thế nhưng tôi lại là một người đàn bà có chồng, trong khi anh đã là người độc thân. (Ảnh minh họa)
Thế nhưng, đúng vào thời điểm đó chồng tôi phát hiện mắc bệnh. Sức khỏe của anh rất yếu, chỉ đi lại trong nhà và phải uống thuốc đều đặn mỗi ngày. Đợt đó anh vào viện cấp cứu gần 1 tháng trời tưởng không qua khỏi, thế nhưng cuối cùng cơn nguy kịch cũng qua. Tôi vẫn đóng vai trò một người vợ bên anh cần mẫn, chăm sóc cho anh mà không một lời than vãn. Mọi người ai cũng khen tôi đảm đang, ngoan hiền… Nhưng có ai hiểu rằng những lời khen đó càng làm tôi thêm khổ tâm bởi vì nó tạo một sức nặng quá lớn lên vai tôi mà tôi thì đang muốn giũ bỏ mọi thứ.
Vậy là từ khi chồng trở về nhà với căn bệnh trong người, đã bao ngày qua đi tôi không thể nào nói một lời chia tay. Tôi không yêu anh nhưng tôi cũng không đủ tàn nhẫn để dứt tình ngay được. Tôi cố gắng sống thêm bên anh một thời gian nữa, đợi thời điểm thích hợp rồi nói. Vậy mà… tới tận 3 năm. Tôi biết nếu cứ thế này thì cả đời tôi sẽ không bao giờ dứt bỏ được…
Tôi đã gặp người đàn ông của đời mình. Anh ấy là người đầu tiên mang tới cho tôi cảm giác yêu thương. Thế nhưng tôi lại là một người đàn bà có chồng, trong khi anh đã là người độc thân. Đi đâu tôi cũng được ngợi khen là dâu hiền, vợ thảo… thế nên giờ, làm sao để tôi trút bỏ gánh nặng này để đi theo tiếng gọi của tim mình?