Trò chơi tình ái ( Phần cuối)

Ngày 14/12/2014 00:06 AM (GMT+7)

Tôi không còn thiết tha gì khi nghĩ đến những thứ xung quanh mà tôi sẽ phải đối diện ngay tức khắc.

Cuộc gặp gỡ định mệnh của một người đàn bà đi qua giông bão, mất hết niềm tin vào tình yêu với một người đàn ông thành đạt và chung thủy với vợ mình đã để lại trong lòng họ nhiều dự cảm đồng điệu về những ẩn ức trong tâm hồn. Tuy thế, chẳng ai dám bước qua cái ranh giới của định kiến để đến với tình yêu đích thực của đời mình, họ bày ra một trò chơi tình ái với nhau: Chỉ quan hệ thân xác mà không phát sinh tình yêu, nếu ai mở lời yêu trước, người đó sẽ thua cuộc và trò chơi sẽ chấm dứt… Ai sẽ thua trong trò chơi tình ái này? Người thắng cuộc sẽ ra sao?

Cùng đón đọc Trò chơi tình ái trên chuyên mục Tình yêu giới tính.

Trò chơi tình ái ( Phần 1)

Trò chơi tình ái (Phần 2)

Trò chơi tình ái (Phần 3)

Trò chơi tình ái ( phần 4)

Trò chơi tình ái ( phần 5)

Dương hoảng hốt và cố đẩy tôi ra nhưng không kịp nữa rồi, hoặc bản thân tôi đã muốn như thế, hoặc men rượu đã khiến cho tôi thành thật với chính bản thân mình, tôi không còn thiết tha gì khi nghĩ đến những thứ xung quanh mà tôi sẽ phải đối diện ngay tức khắc: sự đổ vỡ, sự oán hận, sự đau đớn của những người xung quanh về hành vi mà tôi đang gây ra, nhưng tôi không muốn nghĩ đến điều đó, điều tôi muốn ngay bây giờ, ngay nơi này là chơi một trò tình ái với em, người đàn bà khiến tôi mất trí.

Một cái tát như trời giáng của Nhi không làm cho tôi tỉnh trí, những giọt nước mắt đau đớn của cô ấy, sự bàng hoàng của Dũng, sự ngạc nhiên đến ngơ người của những người bạn, xung quanh sự hiếu kì bu lại, Dương thất thần nhìn tôi, máu ở miệng cô ấy đang chảy ra. Cô ấy đứng im ở đó, u tối, lặng lẽ.

Tôi nghe thấy Dũng gào lên chửi rủa tôi, xốc cổ áo tôi lên , đấm vào mặt tôi nhưng thật kì lạ, tôi không hề thấy đau đớn. Nhi đứng đó nhìn tôi như một kẻ dâm ô vô đạo, rồi cô ấy chạy vụt đi, thật kì lạ, tôi không có ý giữ cô ấy lại, người đàn bà đi bên đời tôi 6 năm, những tưởng thuộc về tôi mãi mãi.

Mọi thứ diễn ra rất nhanh nhưng lại như một cuốn phim quay chậm, và tôi nhìn thấy cái mà tôi đang muốn có được, cái mà tâm trí tôi khao khát nhưng thực tế luôn nhấn chìm nó và ẩn nó đi bởi bao nhiêu những danh dự, những tự trọng, những lề lối, những hèn nhát, những danh vọng, những ảo tưởng …của riêng tôi.

Trò chơi tình ái ( Phần cuối) - 1

Mọi thứ diễn ra rất nhanh nhưng lại như một cuốn phim quay chậm, và tôi nhìn thấy cái mà tôi đang muốn có được (Ảnh minh họa)

Bữa tiệc sinh nhật đã khiến tôi biến thành Judas, nhưng kì lạ thay, tôi thấy mình như trút được một gánh nặng khi gỡ bỏ được cái mặt nạ đạo đức mà tôi đã mang bao nhiêu năm nay. Một con người rất thật trong tôi trỗi dậy, xấu xa, bệnh hoạn và khao khát, đó mới là tôi. Dù cho nó phải trả một cái giá quá đắt mà ở cương vị tôi, có lẽ phải là một kẻ mất trí mới dám đánh đổi.

Tôi đứng đó rất lâu để ngẫm nghĩ lại những điều vừa diễn ra, Dương biến mất từ khi tôi cười với Dũng, mọi sự hiếu kì cũng lùi xa, một vài sự ghê tởm đang thì thầm và phỉ nhổ vào tôi, sự đau thương và bất mãn cũng đi mất, chỉ còn tôi với sự thanh thản của riêng mình, nơi tiếng nói trong tâm khảm được trỗi dậy một cách thành thật nhất. Không phải vì Dương, cô ấy là chìa khóa để tôi bước ra khỏi vùng cấm mà thôi, Dương tuyệt nhiên không thể là thứ quyền lực khiến tôi phải tuân lệnh. Nhưng dù thế nào thì tôi vẫn nghĩ, con đường sau này tôi bước, nhất định phải có Dương. Tôi phải đi tìm cô ấy!

Tôi trở về nhà trong trạng thái không cảm xúc, không ân hận, chẳng sợ hãi, một chút nuối tiếc cũng không, chẳng hiểu thứ gì đã khiến tôi trở thành một con người như thế! Quần áo và đồ đạc của tôi đã được Nhi vứt ra ngoài cửa sẵn, tôi dẫm qua nó, ấn vân tay và bước vào nhà, Nhi rũ rượi, tả tơi, bơ phờ trong một góc nhà, ném cho tôi cái nhìn sắc hơn lửa đạn, tôi đứng đó nhìn vợ tôi, thật khốn khổ, đó mới chính là vẻ mặt của cô ấy, tâm trạng không che giấu dưới lớp mặt nạ nào cả, vì thực ra cái hạnh phúc mà cô ấy tưởng tượng là mình đang sở hữu, cũng chỉ là giả dối mà thôi!

Tôi thấy cần phải nói ra một lời xin lỗi và lúc này nên đã mở lời, Nhi như con thú hoang trúng tên độc lao vào tôi cấu xé, gào thét, chửi rủa trong đau đớn. Tôi  thấy thanh thản hơn khi cô ấy làm vậy, nếu Nhi im lặng thì tôi nghĩ có lẽ mình sai rồi!

Tôi bước đi và để mọi thứ ở lại. những kìm nén của riêng mình, sự hèn nhát, bao biện, thèm khát, che giấu tôi ném lại quá khứ, từ giờ tôi sẽ sống thật với bản chất của mình.

Tôi đi tìm Dương nhưng không thấy, cô ấy lại bốc hơi một lần nữa. Tôi tìm một căn hộ nhỏ và dọn về đó ở sau khi li hôn, mọi việc thật không dễ dàng gì nhưng tôi cảm tháy khá thoải mái, tôi và Dũng có gặp nhau một lần tại tòa án khi tôi và Nhi ly hôn. Dũng im lặng và không nói gì, tôi chỉ biết nói lời xin lỗi, Dũng nhìn tôi vẻ khinh bỉ và kinh tởm, có lẽ cậu ấy đã vỡ mộng về tôi, không sao cả, như vậy tôi yên tâm hơn và có cảm giác được giả thoát, nêu cậu ấy tha thứ thì có lẽ tôi sẽ ân hận lắm!

Mọi người đều quay lưng lại với tôi sau vụ ngoại tình chấn động ấy, gia quyến phỉ nhổ, lên án., bạn bè trách móc, đồng nghiệp dè bỉu, cảnh giác, nhân viên dưới quyền thì nhìn tôi như một thứ đáng tởm và phải dè chừng, nhưng tôi thấy ổn, vì đó mới là tôi, ngay cả khi chẳng cần 1 hớp rượu nào để đổ lỗi.

Tôi nghĩ đến Dương hàng ngày, mỗi khi tâm trí được rảnh rỗi. Tôi thường truy vấn về tình cảm của mình dành cho cô ấy liệu có phải tình yêu không hay chỉ là ham muốn thông thường. Rồi chẳng tìm được câu trả lời. Tôi nhớ đến từng ánh mắt, cử chỉ, lời nói, bộ mặt thật của cô ấy, lời thách thức của cô ấy “Ai sẽ thua trong trò chơi này?”

Tôi nghĩ mình không thua, nhưng là kẻ tự cho mình thắng cuộc thì tôi vẫn chẳng thể có được cái mình muốn – là Dương.

Dù cô ấy thật xấu xa, lừa dối, giả tạo và vật chất…nhưng tôi thích vì đó là bản chất thật của cô ấy, cái mà Dương không che đậy khi ở bên tôi và tôi cũng thành thật với cảm xúc của mình khi ở bên cô ấy!

Trò chơi tình ái ( Phần cuối) - 2

Tôi đứng ở ban công, hít một hơi thật sâu thật thoải mái…Tôi nhìn về phía hành lang ở khu chung cư mới, một bóng dáng u tối, thân thuộc đang đứng đó, cô ấy đưa đôi mắt lạnh lẽo, đau đớn nhìn tôi. (Ảnh minh họa)

Dù vậy, thì cô ấy vẫn chỉ coi tôi là một vật để trao đổi những toan tính khi cô ấy cần. Không sao cả, đời cần có một chút buồn thì mới vui!

Tôi bắt đầu khám phá thêm một lĩnh vực mới, một việc mà tôi thích mà tôi chưa bao giờ làm đó là viết lách. Không phải về y học hay các vấn đề chuyên môn mà chỉ là viết ra những cảm xúc của riêng mình, để tự nhìn lại, tự thành thật mỗi khi tâm trí thoái lui trước một điều gì đó, viết về những dự cảm trong tương lai, bản thân tôi sẽ  biến đổi về cái gì, trượt sâu xuống tầng thứ bao nhiêu của địa ngục hay sẽ được Chúa cho ngồi bên cạnh Ngài trong bữa tiệc cuối cùng? Về Dương, người đàn bà thành thật nhất!

Tôi đứng ở ban công, hít một hơi thật sâu thật thoải mái…Tôi nhìn về phía hành lang ở khu chung cư mới, một bóng dáng u tối, thân thuộc đang đứng đó, cô ấy đưa đôi mắt lạnh lẽo, đau đớn nhìn tôi. Cái bức tranh tăm tối đầy tội lỗi ấy hiện ra ngay trước mắt tôi, đóng khung lại một hình ảnh đầy đau đớn, vô cảm, lạnh lẽo của một người đàn bà vừa bị bạo hành ngồi đơn độc trên hành lang vắng lặng, một cảm giác thật thân quen…

Cô ấy đã trở lại, và cô ấy thua trong trò chơi tình ái này…

( Viết từ tầng địa ngục thứ 18 – nơi linh hồn thoát khỏi cửa ngục)

Khương Diệp Anh
Nguồn:

Tin liên quan

Tin bài cùng chủ đề Truyện ngôn tình