Quân nghiến răng, bất ngờ tiến về phía Dương Khuê khi cô ngồi được lên giường và với tay vào cái điện thoại. Cậu ta túm lấy cổ cô, siết chặt tay. Đường thở bị chặn lại khiến Dương Khuê hoảng hốt. Cô hít sâu để lấy hơi, nhưng tất cả đều vô ích.
Dương Khuê bật dậy khỏi bồn tắm, lau hết nước trên người và vơ lấy cái áo choàng tắm mặc vào. Ngâm mình quá lây khiến tay cô nhăn nheo hết cả lại. Cô chẳng quan tâm lắm, bởi hiện giờ có thứ khiến cô lo lắng hơn nhiều.
Vừa bước ra khỏi nhà tắm, Dương Khuê giật mình. Đứng ở trong phòng của cô là Trương Quân, chứ không phải Trương Thành hay là vệ sĩ của ông ta.
- Làm sao cậu đến được đây? – Dương Khuê lùi về sau, tự khóa mình ở bức tường. Trương Quân cứ thế tiến tới với vẻ mặt đáng sợ. Trông cậu ta cứ như người vô hồn vậy.
Giờ thì cô biết được ai là người lấy chiếc vòng cổ của mình. Chẳng cần kiếm tìm đâu xa, nó nằm ngay trên tay Trương Quân.
Quân giơ cái vòng cổ với chiếc nhẫn tròn đang lủng liểng ở phía dưới.
- Sao cô lại có cái này? – Quân hỏi cô, giọng cũng chẳng có cảm xúc.
- Tôi… - Dương Khuê ấp úng. Cô phải trả lời thế nào đây? Chẳng nhẽ nói rằng nó là từ tay của một người đàn bà, người đã níu kéo lấy cô khi cả hai đang cùng nhau chết đuối ư? Và vì cô phũ phàng đẩy bà ta ra, cho nên cô mới sống sót đến tận giờ, trở về cùng chiếc nhẫn ấy?
- Tôi hỏi cô lấy cái này ở đâu? – Quân gào lên, hai mắt cậu ta chuyển dần sang màu đỏ quạch với những đường vân trông ghê rợn. Cậu ta thậm chí còn không thể chớp mắt.
Dương Khuê ấp úng. Cô phải trả lời thế nào đây? Chẳng nhẽ nói rằng nó là từ tay của một người đàn bà, người đã níu kéo lấy cô khi cả hai đang cùng nhau chết đuối ư?
Điều đó khiến Dương Khuê phải suy nghĩ nhiều, về thân phận của Quân với người đàn bà kia. Họ có thể là mẹ con. Chỉ có tình yêu giữa những người thân thiết mới khiến người ta phát điên cả lên thế này.
- Đó là vòng của tôi. Mẹ tôi để lại nó cho tôi.
Dương Khuê cắn răng, bịa đại một câu chuyện để đánh lạc hướng Quân. Cô chậm rãi di chuyển về phía giường, hòng lấy được cái điện thoại của mình.
Trương Quân để ý nhất cử nhất động của cô, nhưng vì đang cáu giận, cậu cũng không thể nắm bắt được cô muốn làm gì.
- Đừng có nói dối.
Quân tiến dần về phía cô. Dương Khuê sợ đến mức hai chân run rẩy, cô tưởng rằng mình sẽ ngã quỵ xuống đây, dập đầu mà lạy cậu ta với những lời xin lỗi rối rít tuôn ra đằng môi.
Bởi nếu những gì cô nghĩ là sự thật, thì bà Thoa, người đàn bà đã chết tối ngày hôm đó, là mẹ của cậu ta.
Quân nghiến răng, bất ngờ tiến về phía Dương Khuê khi cô ngồi được lên giường và với tay vào cái điện thoại. Cậu ta túm lấy cổ cô, siết chặt tay. Đường thở bị chặn lại khiến Dương Khuê hoảng hốt. Cô hít sâu để lấy hơi, nhưng tất cả đều vô ích.
Cô khò khè thở, liên tục đập tay vào cánh tay của Quân.
- Cậu điên rồi? – Cô cố kêu lên.
Dương Khuê nhận ta bất kỳ phản ứng nào của mình bây giờ cũng đủ để khiến cậu ta phát rồ và có thể sẽ giết cô bất kỳ lúc nào. Cô mò mẫm lấy cái điện thoại, bấm gọi cho ông Thành. Tiếng tút tút dài của khoảng thời gian chờ đợi khiến Dương Khuê hồi hộp và đầy hi vọng.
- Tôi không điên. – Trương Quân đè nghiến cô vào thành giường.
Bao lâu nay cậu tìm kiếm cái người đã giết mẹ mình. Nếu không phải cô ta, thì mẹ cậu đã không chết.
Cả cuộc đời bà, dù sống trong nhung lụa nhưng không hề sung sướng. Bà không có được tình yêu của ông Thành. Nếu như Trương Quân không phải con trai ông, nếu như bà Thoa không may mắn đẻ được cậu con trai này, thì có lẽ cả hai người đã bị tống cổ khỏi nhà từ lâu.
Trương Quân thương mẹ, và hận bố mình. Cậu không hiểu sao ông ta lại che giấu cho cô gái này, người đã giết bà Thoa. Ít nhất, Dương Khuê cũng đã phạm tội giết người.
- Nếu không phải vì cô, mẹ tôi đã không chết! – Trương Quân bóp cổ mạnh hơn.
Dương Khuê không thở nổi. Cô không cam tâm chết trong ngày hôm nay, cô không giết người, chỉ là không cứu bà Thoa. Ít nhiều gì thì tội cũng không thể nặng như cố ý giết người được.
Dương Khuê luôn ích kỷ nghĩ như vậy.
Sau hồi chuông đổ dài, cuối cùng ông Thành cũng bắt máy. Tiếng của ông ta vọng ra từ điện thoại.
- Sao lại chủ động gọi cho tôi? Em muốn gì?
Dương Khuê vội vàng hét lên, tiếng thét mắc kẹt trong cổ họng, không rõ ràng mà đứt quãng. Nhưng ông Thành có thể nghe rõ tiếng giãy dụa, tiếng sột soạt cùng sự hoảng loạn của cô.
- Cứu tôi!
Trương Quân bật cười, thả một tay ra và cầm điện thoại ném văng đi. Chiếc điện thoại đập vào tường, vỡ cả màn hình.
Dương Khuê trừng mắt nhìn cậu ta. Cô không chống đỡ nổi nữa. Cô cảm thấy như sự sống bắt đầu rời bỏ mình rồi.
Hóa ra đây là cảm xúc của bà Thoa, cũng không thể thở được, đau đớn và sợ hãi đến thế này.
- Tôi xin lỗi. – Dương Khuê thì thào, nước mắt rơi xuống từ khóe mắt cô. – Tôi không cố ý.
Lúc này, cô thậm chí còn chẳng muốn nói dối nữa. Những dối trá trên đời này là quá đủ rồi, không cần thiết phải thêm một hai điều từ miệng cô, chỉ để thoái thác hậu quả của việc mình đã làm.
Người ta nói, lúc cận kề cái chết thì có là kẻ xấu đến mấy đi chăng nữa thì cũng sẽ cảm thấy hối hận. Có lẽ là vì biết mình làm sai nhưng lại sợ hãi trách nhiệm, cho nên đến giây phút cuối cùng của đời mình thì họ mới đau lòng.
Dương Khuê cũng vậy.
Không hiểu sao, Trương Quân lại mềm lòng. Cậu buông tay mình ra. Dương Khuê ngã xuống, không còn sức lực để mà hít thở. Cả người cô mềm oặt như thể không có xương.
Trương Quân vươn tay lên đỡ lấy cô, như một phản xạ có điều kiện. Dương Khuê nhắm nghiền mắt, nằm trên tay cậu, trông như người đã chết. Trương Quân vội đưa tay lên kiểm tra trước mũi cô. Hơi thở nhẹ đến mức gần như không cảm nhận được.
Khi nãy, Dương Khuê đã giãy dụa khá mạnh để cố thoát khỏi bàn tay của cậu. Phần áo tắm của cô trễ hắn xuống, để lộ cầu vai trắng mịn và làn da láng bóng, không một vết sẹo hay một dấu hiệu kỳ lạ nào trên da thịt.
- Không đúng. – Trương Quân đột nhiên thốt lên. Cậu cảm thấy có điều gì đó sai trái ở đây.
Mẹ cậu bị giết. Camera an ninh trên tàu thủy khi đó ghi lại hình ảnh mẹ cậu bị đẩy xuống khỏi lan can tàu. Người đẩy bà xuống có một hình xăm dài ở vai, lan xuống tận bắp tay.
Trương Quân ngờ vực. Đó có phải Dương Khuê hay không? Cậu không biết được. Vết xăm đó có thể chỉ là dán lên lắm chứ. Rất nhiều người thích xăm trổ nhưng lại không chịu được đau nên đã xăm dán lên người mình.
Nhưng Dương Khuê đã bất tỉnh, cậu không thể moi thông tin từ cô.
Điện thoại trong túi quần cậu rung lên. Trương Thành gọi tới. Quân nghiến răng, muốn chửi thề vài câu.
- Chết tiệt, sao lại gọi cho ông ta chứ?
Trương Quân tắt điện thoại.
***
Trương Thành nhận được cuộc gọi của Dương Khuê, nghe thấy tiếng kêu khóc của cô, biết ngay là ở nhà đã xảy ra chuyện. Ông đoán chắc chắn là do con trai mình làm.
- Sao vậy anh? – Tiếng một người phụ nữ vang lên.
Trương Thành quay sang nhìn cô ta, lắc đầu. Cô ta nhíu mày. Hành động và cảm xúc của ông Thành cho cô biết, chắc chắn là có chuyện gì đó.
Trương Thành vội quành xe về nhà. Ông phải về ngay trước khi Dương Khuê bị tóm đi mất.
Nhưng căn hộ trống trơn, phòng ngủ của cô như bãi chiến trường. Trương Thành bực bội đá chân vào thành tường.
Trương Thành thở dài. Ông đã làm gì thế này? Tự dưng lại khiến cho mọi việc rối tung lên.
Ông đã đến muộn, Dương Khuê đã bị bắt đi rồi.
- Khốn khiếp. – Ông Thành siết chặt tay, chửi thề.
- Tóm lại là đã xảy ra chuyện gì?
Diệp đi đi lại lại quanh căn phòng. Cô ta không biết là ông Thành còn có một căn hộ đẹp đẽ thế này. Diệp bất ngờ khi phát hiện ra đồ đạc của phụ nữ trong phòng này. Cô ta sửng sốt quay lại, chất vấn ông Thành.
- Anh còn nuôi cả gái ở đây?
- Không phải thế. Đừng có nói linh tinh.
Diệp cầm một chiếc áo lót lên, chĩa về phía ông.
- Thế cái này là cái gì? Anh biến thái, thích mặc chúng sao?
Trương Thành thở dài. Ông đã làm gì thế này? Tự dưng lại khiến cho mọi việc rối tung lên. Đáng ra ngay khi tìm được Dương Khuê, ông nên giết phéng cô đi cho rồi. Để mọi chuyện kéo dài đến nước này, và tình cảm đột nhiên phát triển, mọi thứ cứ như con tàu đi lệch khỏi đường ray vậy.
Diệp liên tục lải nhải bên tai khiến cho ông bực bội.
- Anh có thể cặp kè với em, có lý nào lại không thể cặp với người khác? Quả nhiên, đàn ông như anh chẳng lúc nào đáng tin!
Cô ta gắt lên với Trương Thành khiến ông phát bực.
- Em im đi. Nếu như hôm đó, em không đẩy Thoa xuống khỏi lan can thì anh có phải vất vả thế này không?
Trương Thành gầm lên với cô ta. Diệp không thể cãi được nữa, đành phải im miệng. Cô mím môi, tức giận, bỏ ra ngoài.
Trương Thành ngồi sụp xuống sàn.
Cảm giác tội lỗi dâng lên khiến cho ông khổ sở. Nỗi lo lắng hiện tại của ông lại không phải dành cho những chuyện đang rối tung này, mà là cho tính mạng của Dương Khuê. Ông làm sao thế này? Ông… đã yêu ư?
Vậy đến cuối cùng, Dương Khuê là nạn nhân của một vụ giết người, hay cô là thủ phạm? Ai là kẻ thật sự giết hại bà Thoa? Trương Quân liệu có tìm ra được thủ phạm thật sự, liệu anh có tin vào những lời mà Dương Khuê sẽ nói? Tình cảm mà Trương Thành dành cho Dương Khuê là thật hay giả? Đón đọc truyện dài kỳ Yêu không lối thoát vào 19h00 ngày 15/07 tại mục Eva yêu. |