Hãy nói lời yêu khi còn có thể, đừng để đến một ngày họ rời xa...
Tôi quen em khi vừa lên 9 tuổi, lúc ấy nhìn em rất xinh, còn nhớ lần em chạy xe trên đường, mưa to lắm, em co rút vì lạnh, tôi đến và bảo.
- Mày lấy cái áo mưa của tao này!
Mấy ngày sau tôi bệnh, sốt rất cao...tất cả vì em...
Trả tôi cái áo mưa, em còn biếu tôi mấy trái xoài tượng, từ lúc ấy tôi hay sang nhà em chơi..
Một ngày trời nắng, ba mẹ em đều đi làm cả, tôi định rũ em đi ăn kem, thì nghe tiếng khóc...lao vào nhà, tôi nhìn thấy một thằng nhóc đang cỡi từng cái nút áo trên người em...
- Buông ra chưa ***
Tôi đánh túi bịu, toang đuổi theo nó thì bị cánh tay yếu ớt của em níu giữ...
- Nín đi, đừng khóc nữa, lần sau không được chơi với nó, muốn gì thì rũ tao đi chơi, thôi đi ăn kem...
Thế là từ đấy lúc nào bên em cũng có tôi - em gọi tôi là anh trai!
Thấm thoát vậy mà cũng 10 năm, tôi 19 còn em 17- càng lớn trông em càng xinh!
Trong lần sinh nhật thứ 18 của em tôi định sẽ nói với em một bí mật- một điều mà tôi đã cố che giấu...tôi yêu em rất yêu em!
Hôm ấy tôi mặc chiếc áo sơ mi thật đẹp, mái tóc vuốt keo một cách chỉnh chu, trên tay cầm bó hoa hồng trắng 22 bông - ý nghĩa của 11 bông là một đời một kiếp chỉ yêu mình em, cộng thêm 11 bông thì sẽ là nếu có kiếp sau vẫn chỉ yêu mổi em...- tôi nghĩ thế!
Vậy mà....
Tôi giống như một con người sống hai mặt, lúc thì tôi hi vọng em hạnh phúc, lúc thì tôi mong em chia tay...dù vậy tôi biết...cảm giác nhìn em hạnh phúc....làm tôi thấy vui sướng vô cùng.... (Ảnh minh họa)
- Giới thiệu với anh trai đây là bạn trai của em...
Tôi như chết lặng đi, đưa em bó hoa và sợi dây chuyền được cất cẩn thận trong chiếc hộp có nơ hồng, tôi cố cười:
- Anh về trước nha! Hai em chơi vui vẻ, nhớ chăm sóc em gái của anh cẩn thận!
Hai từ em gái xoáy vào tim tôi một cách đau đớn khó nhọc!!
Bước ra khỏi nhà hàng nước mắt tôi cứ muốn rơi, nhưng tôi không cho phép mình khóc, tôi là một thằng con trai- một thằng con trai thì không được khóc...
Bắt đầu từ ngày ấy, tôi đứng nhìn em và người con trai xa lạ kia yêu nhau...tôi nhận ra mình có tài đóng kịch hay hơn cả những diễn viên chuyên nghiệp....
- Anh nè, hôm nay người ấy vừa tặng em con gấu bông to lắm
- Ngày mai tụi em cùng nhau đi xem phim
- Anh ấy bảo yêu em rất yêu em
- Tụi em...tụi em vừa mới hôn nhau!
Tôi đau khổ tái tê mỗi khi em ngồi cạnh tôi kể đủ thứ chuyện
Nhìn ánh mắt long lanh hạnh phúc của em, vẫn là nụ cười ấy, vẫn là nét mặt ngây thơ trong sáng....mà tôi nghe con tim mình đau từng cơn...
Nhiều lần tôi muốn quát lên:"Em thôi đi, đừng có kể với anh nữa" nhưng cứ nhìn em vô tư là tôi lại im lặng và cười:" Vậy thì cố mà giữ lấy"
Và chẳng biết từ lúc nào nữa, tôi rất sợ, sợ ngồi cạnh em, sợ nghe em kể, tôi sợ trái tim mình tổn thương...
Thế nhưng, tôi vẫn cứ muốn nhìn thấy em trong một khoảng cách gần nhất, muốn nghe giọng nói của em, nhìn em cười - nụ cười không dành cho tôi
- Em buồn quá, người ấy làm em đau lòng lắm
Em khóc, vì một người con trai khác chứ không phải là tôi..liệu em có bao giờ khóc vì tôi không nhỉ!!
- Đừng khóc, không hợp thì chia tay
Ngước nhìn tôi" anh nói gì kì thế"," Anh xin lỗi"
Tôi giống như một con người sống hai mặt, lúc thì tôi hi vọng em hạnh phúc, lúc thì tôi mong em chia tay...dù vậy tôi biết...cảm giác nhìn em hạnh phúc....làm tôi thấy vui sướng vô cùng....
- Anh điện thoại xin lỗi người ấy giùm em đi, em không muốn chia tay...
Tôi là một thằng hèn
- Này cậu đừng giận em tôi nữa, nó bảo nó yêu cậu nhiều lắm...
Trái tim tôi đang khóc...sao em đôc ác thế....tại sao....
- Người ấy bảo đùa thôi em à, đừng khóc nữa!
- Thật sao anh, cám ơn anh, em về ngũ nha! Thương anh quá đi!
Nhìn ánh mắt ngập tràn hạnh phúc của em, tự nhiên tôi thấy vui lạ thường và không trách em nữa...
Tình yêu câm lặng, như viên kẹo bạc hà nhân socola, phía ngòai thì lạnh lùng cay đắng như không có gì cho đến khi tan dần thì mới thấy ngọt ngào tràn đầy... (Ảnh minh họa)
Thế là tôi đã đẩy em đi....
Cũng đã 6 tháng kể từ khi em và người đó quay lại bên nhau...tôi tiếp tục bị em "hành hạ" bằng những câu nói vô tình...sao sức chịu đựng của tôi hay thế nhỉ...Riết rồi tôi trở thành" chuyên gia tình cảm" cho em lúc nào không hay - một chiếc cầu nối cho em và người khác!!
Cao thượng ư! Tôi chẳng cao thượng tí nào đâu...vì lòng tôi vẫn mong...em là của tôi, của chính tôi....
Cuối cùng cái ngày mà một phần ích kỉ trong tôi chờ đợi cũng đến...em chia tay....
Tựa vào vai tôi, em khóc rất nhiều, tôi im lặng nhìn người mình yêu đau lòng, sao tôi thấy vui buồn lẫn lộn...
Lần này tôi sẽ không để vuột mất cơ hội...không bao giờ....
Nhưng cuộc sống thật trớ trêu...bác sỉ bảo tôi bệnh u não...
- Em à nếu anh chết em sẽ khóc chứ!
- Anh nói kì vậy dĩ nhiên là em sẽ khóc rồi!
Vài ngày sau đó bác sĩ bảo tôi phải nhanh chóng phẫu thuật nếu không sẽ nguy hiểm...gia đình tôi quyết định dưa tôi sang Mĩ, tôi nói dối em:
- Ngày mai anh đi du học rồi! Em đi tiễn anh nha!
Em thoáng im lặng....
- Em bận....
Cả hai chúng tôi đều ngước nhìn về một khoảng xa xăm...giá như tôi đã không lãng phí.....
Thời gian trôi qua từng phút từng giây...em không đến sân bay thật...chợt tôi nhận ra hình như hôm nay là sinh nhật của cậu ta....phải chăng em muốn quay lại...uhm em yêu người đó mà...
Tôi bước lên máy bay!
7 ngày nữa tôi sẽ phẫu thuật....50% thành công 50% thất bại!
Tôi mong dù chỉ một lần một lần duy nhất được nói với em..nếu ca phẫu thuật thành công, tôi sẽ bất chấp tất cả nói vời em...anh yêu em rất yêu em.....
[ Tình yêu câm lặng, như viên kẹo bạc hà nhân socola, phía ngòai thì lạnh lùng cay đắng như không có gì cho đến khi tan dần thì mới thấy ngọt ngào tràn đầy...]
Cầm mảnh giấy trên tay từ mẹ của anh, nước mắt cô ướt nhòa, gục xuống bên nấm mộ có tên anh....thì thầm từng lời rất nhỏ: " Khi chia tay mối tình đầu em chợt nhận ra có một người luôn bên em lúc em buồn vui, lo lắng bảo vệ em....Anh đâu biết ngày hôm ấy, em đã rất muốn đi tiễn anh...nhưng em sợ mình sẽ khóc...em sợ không đủ can đảm sống khi thiếu anh...em sợ chính em sẽ nắm tay anh không cho anh ra đi....em yêu anh..."