Anh đã quá vô tâm với cô, Phúc thấy hối hận, nhưng điều đó chẳng có nghĩa lý gì nữa. Con người ta luôn để mọi thứ muộn màng rồi mới nhìn lại những sai lầm. Nếu có thể nhận ra sớm thì đã chẳng có thứ gọi là bi kịch để đau lòng.
Cảm ơn độc giả Minh Thư đã gửi truyện về chuyên mục Eva Yêu theo địa chỉ evayeu@eva.vn. Bạn sẽ nhận được phần quà hấp dẫn là nhuận bút và cuốn sách: Chẳng lẽ ở vậy thiệt sao? (tác giả Hạc Xanh).
Mời đón đọc phần kết 1 truyện ngắn: Chạy trốn hôn nhân do độc giả Minh Thư gửi về chuyên mục.
Phúc gọi điện cho hết bạn bè của Yến để tìm hiểu, anh không dám nói rõ vói họ chuyện Yến đã bỏ bố con anh ở lại, anh chỉ hỏi dạo gần đây Yến có gọi điện cho bọn họ không? Tất cả đều có chung một câu hỏi là không.
Phúc thở dài, Yến chẳng bao giờ khó hiểu như lúc này. Mỗi lần muốn làm gì cô đều sẽ nói chuyện với anh. Phúc nhớ lại những lần như thế, anh đều bỏ ngoài tai hoặc là miễn cưỡng chấp nhận. Vì vợ luôn nói với anh vào những lúc anh làm việc, nên anh chẳng để ý được.
Những ngày không có vợ, Phúc đã bắt đầu gặp khó khăn trong một vài chuyện như là nấu ăn, đón con, cân bằng giờ giấc… Phúc không hiểu được làm sao Yến có thể dậy sớm và chuẩn bị bữa sáng một cách thịnh soạn, sau đó lại vừa phải đi đón con trong tình cảnh tắc đường vừa lo bữa tối đúng giờ? Hay là do cô ấy không đi làm nên mọi tính toán được chuyện đó? Nhưng đây là thời điểm cuối năm và anh cũng đã giải quyết gần hết việc rồi.
Trước giờ anh không nhận ra những điều này. Yến luôn thầm lặng bên đời mình, chấp nhận làm vợ mình, dọn dẹp những điều nhỏ nhặt không đáng nói, nhưng nếu cô đột nhiên biến mất, cuộc sống của anh sẽ hoàn toàn bị đảo lộn. Bé Linh thì cứ khóc mãi đòi mẹ về, Phúc thì không muốn tìm bảo mẫu cho nên mọi chuyện cứ chất đống. Một đồng nghiệp trong cơ quan anh đã hỏi:
- Dạo này bận dự án gì mà sao bơ phờ thế? Bình thường bảnh bao lắm cơ mà?
Phúc nhìn lại chính mình, quần áo nhăn nhúm, đầu tóc rủ xuống. Trước kia mỗi lần anh dậy, đều sẽ có một bộ quần áo là lượt cẩn thận sẵn treo trên tủ. Ngay cả chuyện chọn đồ, phối đồ cũng là do Yến làm. Cô ấy có mắt thẩm mỹ tốt, luôn giúp anh có một diện mạo sang trọng, sáng sủa.
Phúc gục đầu xuống bàn, cho dù là bất cứ chuyện gì thì có lẽ việc cô ra đi là không sai. Phúc phải tự nhận như vậy. Người ngu ngốc chính là anh.
Phúc gục đầu xuống bàn, cho dù là bất cứ chuyện gì thì có lẽ việc cô ra đi là không sai. Phúc phải tự nhận như vậy. Người ngu ngốc chính là anh. (Ảnh minh họa)
Một buổi chiều, Phúc đến trường đón Linh. Con bé lại ngồi cùng với thằng bé hôm nọ, hai đứa nó nói chuyện với nhau thế nào rồi khóc nấc ở đó. Phúc có hỏi thế nào hai đứa cũng đều lắc đầu.
"Thôi nào, đừng khóc nữa." - Phúc dỗ - "Bố đưa hai đứa đi ăn kem nhé?"
Linh thì gật đầu còn đứa trẻ kia thì lắc.
- Bạn con tên là gì?
- Tên thật là Thành còn mọi người hay gọi bạn ý là Bin ạ!
- Thế giờ con nói cho bố biết vì sao mà con lại khóc?
Linh nhìn Bin, không nói. Đột nhiên Phúc nhìn thấy ở tay của Bin có một cái vòng, giống hệt cái vòng mà vợ anh đã từng đeo hồi lâu. Phúc bắt lấy tay của Bin, thằng bé sợ hãi rụt tay lại. Phúc không chịu buông ra, anh kéo tay hơi mạnh, nó khóc ré lên.
Phúc ngại ngùng nhìn xung quanh, không dám chạm vào thằng bé nữa. Linh nhìn anh vẻ hằn học, nó quay đi không thèm nói chuyện với anh nữa.
- Nào, chú xin lỗi! Chú không cố ý, tại chú thấy cháu có cái vòng đẹp quá. Cháu có thể nói cho chú biết cháu lấy nó ở đâu được hay không?
Thằng bé không nói, càng khóc to hơn, khuôn mặt nó đỏ lựng lên. Phúc luống cuống, anh không biết làm gì để dỗ một đứa trẻ khi đang khóc cả.
- Bố như ông Ba Bị ấy.
"Hả? Gì cơ?" - Phúc ngơ ngác.
Linh khoanh hai tay lại, tức giận:
- Cô giáo con bảo ông Ba Bị hay làm trẻ con khóc.
- Không, bố chỉ muốn… Linh, con có bao giờ nhìn thấy cái vòng này không? Nó rất giống cái mà mẹ đã từng đeo. Con nhớ không?
"Anh làm cái gì con tôi thế?" - Một người phụ nữ từ đâu chạy đến, bế thốc Bin lên rồi tránh xa khỏi hai bố con anh. Cô ta có đôi mắt thâm quầng giống như rất nhiều đêm không ngủ, tóc buộc thấp để loà xoà vài sợi. Chắc hẳn đây là người mà Phúc vẫn hay tò mò, cô ta chính là mẹ của Bin. Một người phụ nữ còn bận rộn hơn cả anh. Phúc đưa tay ra, tỏ vẻ hối lỗi:
- Tôi xin lỗi! Tôi vừa hỏi cháu được một câu thì cháu khóc to quá. Tôi không làm cách nào dỗ dành được.
- Con trai tôi không phải là thằng mít ướt đâu.
Phúc im lặng, nghĩ thầm trong đầu rằng nếu con trai cô ta không phải thằng mít ướt thì anh đã chẳng mang tên Phúc rồi. Nhưng Phúc đành mỉm cười, đáp:
- Vâng, tôi thành thật xin lỗi! Còn một việc nữa đó là… chiếc vòng trên tay của cháu Bin…
Người phụ nữ thấy Phúc liếc cái vòng trên tay của Bin, cô thần người mất một giây, rồi kéo tay Bin về ngực mình như đang giấu giếm:
- Anh là ai? Sao tự nhiên lại để ý đến cái vòng của con tôi.
- Tại tôi thấy nó rất giống vòng của vợ tôi. Vì tôi có lỗi với cô nên tôi sẽ thành thật, vợ tôi đã bỏ đi cách đây hơn một tuần, tôi đang cố gắng tìm cô ấy.
- Vợ anh bỏ đi thì liên quan gì đến con trai tôi. Hay anh tưởng nó lấy trộm vòng tay của vợ anh, và vì sợ anh quát mắng như anh đã quát mắng con tôi nên vợ anh mới bỏ đi?
Phúc lắc đầu, anh cười khổ. Phụ nữ có thể đừng nghĩ những câu chuyện với tình tiết hóc búa như thế này được hay không?
- Vậy cô chỉ cần cho tôi biết, làm thế nào mà con trai cô có chiếc vòng tay đó được không? Kiểu như được cô tặng, hay là…
- Là chồng tôi mua cho.
- Chồng cô?
- Đúng thế, chồng tôi mua tặng tôi. Nhưng tôi không thích đeo trang sức nên đã đi cắt mắt xích để đeo vào tay cho con trai. Tôi nghe nói bạc có thể tránh gió.
Phúc nhìn chăm chú vào chiếc vòng, đó là một chiếc vòng trơn, không rõ là vòng nữ hay nam. Vợ anh đã đeo nó suốt một thời gian dài cho đến khi cô biến mất.
"Nhưng anh vừa nói gì cơ?" - Người phụ nữ như nhớ ra được một chi tiết nào đó - "Anh nói vợ anh đã bỏ đi?"
Cứ mỗi lần nhắc đến chuyện, Phúc đều giật thột. Anh nhìn người phụ nữ, gật đầu:
- Vâng, đúng thế.
- Chồng tôi cũng bỏ đi.
Hai người nhìn nhau, trong ánh mắt như có điều gì đó xẹt qua mà cả hai đều hiểu được đó là gì. Người phụ nữ nói tiếp:
- Cách đây không lâu. Anh ấy nói đừng báo cảnh sát tìm, vì anh ấy tự muốn đi.
"Chắc chỉ là chuyện trùng hợp thôi đúng không?" - Phúc vừa cười vừa hỏi lại. Anh không dám tin những điều mình đang nghĩ, nhưng cái điều đó càng ngày càng lớn mạnh trong đầu anh.
Hai người nhìn nhau, trong ánh mắt như có điều gì đó xẹt qua mà cả hai đều hiểu được đó là gì. (Ảnh minh hoạ)
Phúc lấy số điện thoại của Hải - người phụ nữ, hai người đã có thêm những điểm đáng nghi mới trong việc vợ - chồng mình bỏ nhà đi đột ngột. Cả Phúc và Hải đều là những người bận rộn trong công việc. Hải làm việc ở chợ đầu mối, cô ấy luôn làm việc lệch giờ với người bình thường. Khi người ta ngủ thì cô thức, người ta thức thì cô ngủ. Việc chăm lo con cái, dọn dẹp cũng là do người chồng của cô lo. Phúc và Hải đều xác nhận ngày mà vợ anh bỏ đi trùng với ngày mà chồng Hải bỏ đi. Nhưng cả hai đều không rõ là họ đã đi đâu.
Cuối cùng, hai người nhận ra chìa khoá của bí mật này chính là hai đứa trẻ. Bởi vì họ cùng nhau đến trường mầm non đón con, chạm mặt nhiều lần, cùng chung một nỗi buồn nên chắc dần dần đã nảy sinh tình cảm. Song, điều đó khiến Phúc buồn vô hạn. Anh không ngờ rằng anh lại để vợ buồn đến nỗi không còn yêu thương anh nữa. Cô ấy chạy theo một người đàn ông xa lạ anh chẳng biết mặt.
Anh đã quá vô tâm với cô, Phúc thấy hối hận, nhưng điều đó chẳng có nghĩa lý gì nữa. Con người ta luôn để mọi thứ muộn màng rồi mới nhìn lại những sai lầm. Nếu có thể nhận ra sớm thì đã chẳng có thứ gọi là bi kịch để đau lòng.
- Bố ơi, Linh không ngủ được!
Phúc quay đầu lại, thấy Linh đang đứng ở cửa. Dạo gần đây con bé không ngủ được, nó thường xuyên nhớ mẹ. Phúc bế Linh lên rồi nói nhỏ:
- Bố xin lỗi vì đã không giữ mẹ lại với Linh được.
- Mẹ mới là người phải xin lỗi chứ ạ?
- Không, khi Linh lớn lên Linh sẽ hiểu được có nhiều người họ làm điều xấu nhưng trong thâm tâm họ không hề muốn vậy.
- Thế sao họ lại làm ạ?
- Để khiến những người khác ít bị tổn thương nhất.
- Con không hiểu bố ạ! Mẹ bỏ đi mà chẳng nói gì với con. Thế mà trước đấy mẹ còn dạy con là phải chào hỏi khi đi và về, không thì người ta sẽ cho rằng mình bất lịch sự. Và người ta sẽ quên mất mình nữa.
Phúc đặt bé Linh xuống giường, vỗ vào vai như đang ru nó ngủ:
- Con không bao giờ được quên mẹ, con phải nhớ mặt mẹ. Để một ngày có gặp mẹ trên đường còn chào hỏi như mẹ đã dạy.
- Vâng ạ!
Phúc nhìn qua ô cửa sổ, bên ngoài trời đầy sao. Mọi khi giờ này anh đều đã ngủ rồi, và chẳng thể thấy được sự lung linh của thành phố này. Song, nếu một mình ngắm nhìn sự đẹp đẽ, tĩnh lặng như thế thì sẽ thấy lạc lõng, cô đơn. “Có phải em cũng thấy như thế không Yến?” Phúc hỏi thầm trong đầu.
…
Sáng hôm sau Hải gọi điện cho Phúc. Cô nói vội vàng:
- Tìm thấy họ rồi.
- Họ ở đâu?
- Chồng tôi gọi điện về cho một người bạn của anh ta xin nghỉ làm. Anh ấy nói cả hai đang chuẩn bị làm thủ tục để sang nước ngoài.
- Nước… nước… ngoài á? Sao họ phải đi xa đến vậy?
- Có trời mới biết.
- Cô định tính sao?
- Sao anh lại hỏi tôi? Tôi đang bối rối chết nên được đây.
Phúc suy nghĩ một lúc rồi nói rất bình tĩnh:
- Hay là cứ để họ đi?
"Anh bị điên à?" - Hải hét lên trong điện thoại.
- Nhưng nếu cô lôi được họ về, thì cô chắc họ không còn tình cảm với nhau nữa chứ? Huống hồ… chúng ta… chúng ta đã khiến họ không hạnh phúc.
Hải yên lặng. Bên Phúc cũng rất yên lặng. Anh nhìn xuống cái nhẫn cưới vẫn đang đeo ở ngón áp út.
"Anh là thằng hèn đấy, hay là anh không còn yêu cô ta nữa?" - Hải nói lạnh lùng - "Tôi thì khác, tôi vẫn yêu chồng tôi. Và tôi muốn đi tìm anh ấy."
- Được, nếu cô muốn vậy thì chúng ta sẽ cùng đi.
Chỉ có mặt đối mặt mới có thể biết được Yến thực sự chọn ai. Còn bây giờ, biết đâu cô ấy cũng chỉ vì cô đơn quá mà làm liều thôi.
Hai người xác định chuyến bay mà Yến và người đàn ông đó sẽ đi, ngồi chờ mất hai ngày. Lúc hai người đó xuất hiện, Phúc còn định không đi đến. Chẳng có người đàn ông nào đi bắt vợ ngoại tình mà như anh hết, nhưng anh cảm thấy nếu anh xuất hiện, cô sẽ thấy tội lỗi, sẽ thấy xấu hổ thì sao?
- Anh Phúc.
Yến cùng người đàn ông tự nhiên đi đến chỗ của anh và Hải, tám mắt nhìn nhau, những lời muốn nói như bị thứ gì đó nghẹn ở cổ họng chặn mất. Phúc ú ớ:
- Anh… anh… anh định….
- Bọn em biết anh sẽ đến.
Chồng của Yến đưa tay ra như muốn bắt lấy bàn tay anh, Phúc ngập ngừng đưa ta ra, không dám nhìn người đàn ông đó.
- Anh… thật ra anh… anh xin lỗi. Bấy lâu nay anh đã quá vô tâm với em, nhưng xin em đừng ra nước ngoài. Đừng bỏ anh với Linh được không?
Yến cúi mặt, nhìn người đàn ông bên cạnh mình:
- Anh đâu làm gì sai, là em sai cơ mà. Em đã ngoại tình.
"Không, chỉ là anh, là do anh đã không quan tâm em." - Phúc như sắp khóc, anh quỳ xuống ôm lấy chân Yến. Sao khi cô xuất hiện anh lại yếu đuối như thế này? Anh đã nói sẽ để cô đi cơ mà? Trời anh không thể làm thế. Anh yêu cô biết nhường nào - "Đừng bỏ anh, đừng bỏ bố con anh. Anh không thể sống mà không có em. Làm sao anh tự nấu bữa sáng, làm sao anh tự là quần áo, làm sao anh đi ngủ mà không có em ở trong phòng? Anh biết lỗi rồi, chỉ cần em quay về, anh sẽ làm tất cả để khiến em vui."
Yến vẫn im lặng, cô nhìn Hải. Từ này đến giờ cô ta vẫn không nói câu gì. Đột nhiên Yến đưa tay ra trước mặt Hải:
- Cảm ơn chị!
- Không có gì.
Phúc ngẩng đầu lên, như không hiểu chuyện gì xảy ra. Hải vươn vai một cái, cô đẩy vai Phúc:
- Đến mà ôm vợ đi. Chiều nào cũng thấy cô ta bơ vơ tôi phát mệt với anh rồi. Chồng gì đâu mà vô tâm.
"Thế này là sao? Đó là lý do cô lôi tôi đến đây bằng được à?" - Phúc nhìn Hải và hỏi.
Tất cả bật cười. Yến nhẹ nhàng vuốt tóc anh.
Anh biết lỗi rồi, chỉ cần em quay về, anh sẽ làm tất cả để khiến em vui. (Ảnh minh hoạ)
Phải đến tận hai tuần sau Phúc mới hiểu ngọn ngành của kế hoạch này. Anh làm việc bao nhiêu năm trong ngành dựng phim mà không thể liên kết các sự việc vào với nhau được. Hoặc là do anh không thể chấp nhận được chuyện anh đã bị tất cả mọi người lừa một vố!
Phúc cảm thấy mình ngây thơ như hai đứa trẻ con vậy. Ngày nào Yến cũng đến đón Linh và vô tình thân thiết với hai vợ chồng Hải. Vì quá thương Yến sống bên một người chồng vô tâm như anh cho nên hai vợ chồng nhà kia đã giúp đỡ. Yến vẫn cứ cười mãi về cái vụ anh quỳ xuống ôm chân cô và nói không thể sống thiếu cô, cô bảo:
- Em chưa bao giờ thấy anh đáng yêu như thế.
Phúc biết là Yến vẫn xúc động lắm, nhưng anh cảm thấy xấu hổ mỗi khi bị cô cười.
"Thôi nào, em sẽ không chạy đi nữa đâu. Em thề!" - Yến giơ tay lên, vừa nhịn cười vừa nói. Phúc thở nhẹ, kéo cô vào trong lòng. Anh không cần phải nói gì nữa cả, bởi anh đã được nhận đủ mọi thứ mà mình cần. Năm mới sắp sang, và có lẽ, anh phải đổi mới lại bản thân mình. Điều cần làm đầu tiên có lẽ là xin nghỉ việc.
- Như vậy thì ai nuôi em?
- Vẫn là anh.
- Nhưng nuôi kiểu gì?
- Đừng lo, không thì cũng lắm ra ngoài đường ăn xin.
- Này, đừng để em phải bỏ đi thật.
Phúc ôm chặt Yến vào trong lòng, anh sẽ không bao giờ để cô phải buồn nữa. Đàn ông có thể giỏi rất nhiều việc nhưng việc quan trọng nhất là khiến những người mình yêu thương hạnh phúc. Cho đến một lúc anh ta ốm yếu và chẳng thể làm việc, anh ta mới thấu hiểu được những ai còn ở lại chăm sóc mình chính là tiền bạc, vật chất mà mình phải phấn đấu cả đời.
Quý độc giả hãy nhanh tay gửi tiếp phần kết cho truyện ngắn: Chạy trốn hôn nhân và gửi về địa chỉ evayeu@eva.vn. Hai độc giả có phần kết hấp dẫn nhất được chọn đăng sẽ nhận được nhuận bút kèm theo phần quà là: Cuốn sách Chẳng lẽ ở vậy thiệt sao? (tác giả Hạc Xanh) - một cuốn sách đặc biệt dành tặng những tin yêu của tuổi thanh xuân với câu chuyện của những người trẻ trước những rung động đầu đời. |