Nhiều đêm mất ngủ, tôi chạnh lòng, nỗi hận trào lên trong lòng. Nhưng rồi quay sang nhìn đứa con, tôi lại không thể làm gì khác được. Hơn 10 năm rồi tôi vẫn đóng vai một người chồng ngờ nghệch hạnh phúc.
Hơn 3 năm sau khi kết hôn, điều mà vợ chồng tôi mong ngóng nhất là một đứa con. Thế nhưng cuộc sống trớ trêu khiến chúng tôi vẫn chưa thể toại nguyện. Mỗi lần đi đâu đó, chứng kiến vợ chồng người ta có đứa con bế bồng tôi lại thấy thương mình, thương vợ. Ngặt một nỗi, vợ chồng tôi chạy chữa khắp nơi mà chưa thể có con.
Tôi giấu vợ lẳng lặng đi khám một mình vì chính tôi cũng hơi hoài nghi về bản thân. Quả thật, kết quả khiến tôi đau lòng lắm. Bác sĩ kết luận khả năng có con của tôi là rất thấp. Tôi đau khổ nhưng chưa dám thú nhận với vợ. Vậy mà, chỉ vài tuần sau đó, vợ tôi thông báo có bầu.
Tôi đau khổ nhưng chưa dám thú nhận với vợ chuyện mình khó có con, vậy mà, chỉ vài tuần sau đó, vợ tôi thông báo có bầu. (Ảnh minh họa)
Cô ấy đã đóng một màn kịch rất tròn vai. Vợ tôi khóc, xúc động rồi ôm lấy tôi… Tất cả giống như những gì mà mọi bà vợ khác khi lần đầu làm mẹ đều cảm nhận. Chỉ có một điều là tôi biết rõ, cô ấy đang diễn kịch. Đứa bé trong bụng vợ không phải là của tôi.
Không mất quá nhiều thời gian để tìm hiểu tôi đã phát hiện ra bố của đứa trẻ là ai. Anh ta là bạn học cũ của vợ tôi, nhưng giờ anh ta đã ra nước ngoài định cư. Lần về nước mới đây họ gặp nhau và vợ tôi đã đưa ra lời đề nghị muốn có một đứa con.
Tôi thấy bản thân mình hèn hạ khi không dám chất vấn vợ. Tôi sợ khi tôi lật tẩy sự thật này thì gia đình mình sẽ tan nát. Đã khó có con, giờ đây lại mất vợ thì cuộc sống của tôi làm gì còn ý nghĩa.
Vậy là tôi cắn răng chịu đựng. Tôi cũng hùa theo tỏ vẻ mình hạnh phúc lắm. Cứ thế, tôi diễn kịch cùng với vợ để cả thiên hạ thấy chúng tôi là một gia đình hạnh phúc.
Tôi cũng hùa theo tỏ vẻ mình hạnh phúc lắm. Cứ thế, tôi diễn kịch cùng với vợ để cho cả thiên hạ thấy chúng tôi là một gia đình hạnh phúc. (Ảnh minh họa)
Nhưng rồi khi đứa con càng lớn càng không giống tôi thì mọi chuyện không còn bình lặng nữa. Người ta cũng bắt đầu hoài nghi khi con tôi đã lớn mà tại sao tôi không sinh thêm đứa nữa.
Những câu hỏi như trăm ngàn mũi dao cứa vào tim tôi. Tôi chỉ biết im lặng… Nhìn đứa bé lớn lên không giống mình, nỗi đau bị vợ phản bội, nỗi khổ tâm khi cứ phải tỏ ra mình ngu ngốc lại khiến tôi đau đớn.
Dạo gần đây tôi thấy vợ hay buồn, nghĩ ngợi vẩn vơ… Tôi lặng lẽ tìm hiểu thì biết bố ruột của con mình vừa nước. Họ muốn gặp nhau để cho bố đứa bé biết mặt con. Càng nghĩ tôi càng chán nản.
Tôi cứ thế im lặng như thế này hay nói thẳng ra để yêu cầu vợ đừng liên lạc với người kia nữa? Tôi sợ nói ra thì gia đình lục đục mà không nói thì cứ đà này biết đâu chừng cô ấy lại phản bội tôi thêm một lần nữa.
Tôi phải làm gì đây? Hơn 10 năm ôm bí mật này khiến tôi mệt mỏi quá rồi!