Cái gì tới cũng tới, chị biết và đánh tôi trước mặt anh, anh cũng không bảo vệ được tôi.
Tôi sinh ra và lớn lên ở gia đình miền quê bình thường. Cha mẹ chỉ có mình tôi nên ra sức đào tạo từ nhân cách tới học hành. Không phụ lòng cha mẹ tôi được mọi người khen là ngoan ngoãn. Khi còn cắp sách, tôi luôn được lãnh thưởng và tôi thi đỗ vào đại học làm cha mẹ tôi rất hãnh diện về tôi vì ở quê học sinh đậu đại học chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cha mẹ chắt chiu từng đồng cho tôi đóng học phí. Khăn gói lên Sài Gòn với ước mơ cháy bỏng, hứa với lòng thật cố gắng lập nghiệp lớn. Nhưng tuổi trẻ bốc đồng, coi trời bằng vung, tôi thoát khỏi gia đình như chim sổ lồng. Tôi tranh thủ làm thêm để cha mẹ khỏi vất vả. Nhưng tôi không thể ngờ đó lại là bi kịch.
Tôi làm công việc bán hàng ở chợ. Chỗ tôi làm thì đa số là sinh viên nên dễ hòa đồng. Tôi nghĩ mình may mắn vì được ông chủ nhỏ để ý. Và rồi tôi quen với anh vì anh dí dỏm tâm lí và ga lăng. Khoảng vài tháng thì anh xin về phòng trọ của tôi. Dĩ nhiên tôi đồng ý vì tin anh. Nhưng không ngờ hôm đó anh giở trò. Tôi chậc lưỡi cho qua vì dù gì cũng là người yêu của nhau, anh cũng thương tôi và tôi cũng vậy. Sau hôm đó chúng tôi thân thiết hơn và anh cũng quam tâm tôi hơn. Sự quan tâm tôi chưa bao giờ được nhận. Cảm giác hạnh phúc lắm. Một ngày đẹp trời anh rủ tôi đi Đà Lạt. Nghe nói về Đà Lạt là tôi thích lắm, vì đó là niềm mơ ước đã lâu của tôi. Tôi đồng ý ngay. Nhưng trong lòng bất an.
Thấy có gì không ổn vì anh chưa bao giờ bỏ việc đi chơi mà lại đi gấp, đi ngay trong đêm và cố tình làm hư diện thoại của tôi. Nhưng kệ. Được đi du lịch với bạn trai làm tôi háo hức quên hết mấy việc đó.
Được 2 hôm. Tôi ra bưu điện, điện về nhà thì tá hỏa khi vợ anh tìm gặp cha mẹ tôi. Mẹ bảo mày về ngay, thằng này chuyên lừa gạt con gái. Tôi hỏi anh về chuyện đó mặt anh tối sầm.
Mắt rưng rưng ôm tôi vào lòng và nói không phải vậy đâu em. Trong đầu tôi thì nghĩ là con nhỏ nào thích anh rồi phá. Nhưng nghĩ lại thái độ của anh. Tôi về ngay tìm ra sự thật.
Trong đầu tôi thì nghĩ là con nhỏ nào thích anh rồi phá. Nhưng nghĩ lại thái độ của anh. Tôi về ngay tìm ra sự thật. (ảnh minh họa)
Tới phòng trọ tôi thấy cha và vợ anh đợi sẵn. Vợ anh có vẻ sắc sảo và hơi ghê gớm. Vừa thấy tôi chỉ hỏi vài câu, chị lập tức đưa hình gia đình anh chị và 2 đứa con gái. Trời đất, đầu tôi rối beng vì cách đó 3 năm, anh có quen với em gái của chị làm chung với anh và họ mới chia tay không lâu. Anh thì chỉ 28 tuổi, vậy anh lấy vợ hồi nào? Đầu tôi ngổn ngang những suy nghĩ thì chị đưa tiếp tờ hôn thú và nói anh chị kết hôn 10 năm rồi, đứa lớn cũng 10 tuổi. Vì chồng chị chuyên gạt con gái người ta nên hễ đi bắt ghen là phải mang theo.
Mấy lần trước không mamg thì mấy cô em kia chối, nói chị là bồ cũ phá. Em nữa là lần thứ bao nhiêu, chị không nhớ... Chị ra về, tôi lập tức điện thoại hỏi anh. Anh vẫn tỏ vẻ bí ẩn không nói gì. Anh lập tức về Sài Gòn. Chúng tôi lại quấn quýt. Anh nói chuyện đó là lỗi lầm tuổi trẻ. Mong tôi cho anh cơ hội làm lại cuộc đời vì anh không thể sống với cô ta. Vì ghét ngay từ đầu nên tôi đổ mọi lỗi lầm cho người người phụ nữ tội nghiệp kia. Miệng lưỡi của thằng đàn ông từng trải làm tôi tin và chúng tôi vẫn tiếp tục lén lút.
Gia đình tôi và chị ta đều nghĩ chúng tôi kết thúc rồi. Chị ấy giả làm anh nhắn tin chia tay và sỉ nhục tôi. Làm tôi càng căm ghét, tệ hơn là chị dám hỗn láo với cha mẹ tôi. Cha nói, ‘nó làm vậy cho mày tránh xa chồng nó thôi, kệ nó’. Lửa hận nghi ngút trong lòng. Nghĩ người phụ nữ này ghê gớm thật nên anh mới không sống chung. Tôi lại nghĩ mình giống nhân vật trong phim ‘sắc đẹp vĩnh cửu’. Thấy mình thật vĩ đại. Anh vẫn ở bên tôi nhưng li dị thì chị không chịu nên không được. Nhưng tuyệt đối anh không hề bắt cá 2 tay, anh muốn li hôn làm tôi càng yêu anh.
Cái gì tới cũng tới, chị biết và đánh tôi trước mặt anh, anh cũng không bảo vệ được tôi. Chuyện tới tai cha mẹ làm mọi việc càng thêm rối. Bỏ anh thì không được vì sau khi chuyện xảy ra chúng tôi lại càng yêu thương và phấn đấu hơn, chúng tôi cố gắng vì nhau và đã là 1 phần không thể thiếu của nhau. Mặc kệ sự khuyên can. Tôi vẫn yêu anh. Anh nói với tôi li hôn thì sớm muộn nhưng 2 đứa con thì anh nuôi 1 đứa sau li hôn. Giờ thì anh đang nuôi 2 đứa.
Nếu chỉ có vậy thì không có gì bàn cãi. Vợ anh liên tục làm phiền. Cha mẹ thì luôn tạo áp lực làm tôi mệt mỏi. Bỗng nhiên tôi bị đau nửa đầu, sốt ói mửa. Anh ân cần quan tâm chăm sóc làm tôi cảm động. Tiêm thuốc vài ngày cũng khỏi bệnh. Nhưng tôi tá hỏa khi biết mình mang thai. Anh chỉ bảo tôi phá vì tương lai của tôi vì gia đình.... Biết anh nói đúng, lí trí mách bảo tôi cần làm vậy nhưng tôi thương con lắm nên không nỡ. Nghĩ lại hôm bị sốt không biết sinh ra nó bình thường không. Tôi lấy đó làm cớ nhẫn tâm bỏ con.
Nghĩ lại hôm bị sốt không biết sinh ra nó bình thường không. Tôi lấy đó làm cớ nhẫn tâm bỏ con. (ảnh minh họa)
Nhưng tôi đi 1 mình làm tôi bắt đầu nản. Sau lần đó tôi bị ám ảnh, tội lỗi vô cùng, ước thời gian trở lại thì tôi thề không bỏ nó dù nó có tật nguyền. Đêm nào tôi cũng nghĩ tới con và khóc. Tôi trách móc anh. Anh ban đầu còn dỗ dành nhưng dần dần kệ tôi khóc đã rồi nín. Có 1 ngày tôi nghe anh nói điện thoại với mẹ anh. Con T nhỏ thì con nuôi, con T lớn miễn nó mến bên này thì nghèo cũng lo cho nó ăn học tử tế. Hôm trước anh nói lí do kêu tôi phá thai là vì anh chưa có khả năng nuôi 3 đứa. Để li hôn xong thì chỉ còn 1 đứa thì mới có điều kiện vậy mà... Tôi thất vọng chỉ biết khóc. Tôi nhiều lần muốn dứt tình nhưng anh vẫn yêu thương tôi như xưa.
Rồi tôi lại phát hiện mình có thai. Tôi vừa mừng vừa lo. Chắc con tôi trở về. Tôi lo mình phải làm mẹ đơn thân và ảnh hưởng học hành. Nhưng nhà anh có chuyện. Vợ anh về dẫn con đi mất. Vì mất con nên anh mới để tôi sinh con. Tôi tủi thân lắm. Con tôi được cha nó bố thí tình thương từ 2 chị.
Tôi phải chịu trách nhiệm. Dù biết cha mẹ tôi khổ, tương lai mù mịt nhưng tôi vẫn cố. Giờ con tôi ra đời rồi, cha nó cũng thương nó. Nhưng không ai chấp nhận nó. Cha nó vẫn chưa li hôn. Cha mẹ tôi vì thương con nên năn nỉ mẹ anh dự đám cưới của tôi và anh. Nhà gái lo hết. Anh và mẹ chỉ đi dự thôi nhưng bà không chịu. Bà nói ai làm gì làm bà không dự vì vậy không được. Cha tôi ức chế vì bỏ công đào tạo giờ cho không mà người ta không thèm. Anh thì vẫn như xưa. Nhưng hằng đêm tôi khóc, anh vẫn mặc kệ.
Không cần tôi như trước chắc anh và mẹ anh xem thường tôi. Cha tôi kêu tôi chia tay về nhà cha lo cho đi học lại. Nhưng tôi không nỡ để cha lo cho tôi vì giờ có con tôi nữa. Nhà tôi cũng không khá giả. Tôi thật không biết làm sao. Đó là do tôi. Giờ tôi biết chị ta ghê gớm chửi anh là đúng. Người ghê gớm là anh và mẹ anh. Chị thật may mắn. Đúng là gừng càng già càng cay. Bà không chịu cưới để sau này có cớ xem thường tôi. Giờ vì con tôi ráng chịu. Tôi muốn quay về lắm nhưng biết làm gì. ‘Cá không ăn muối cá ươn. Con cãi cha mẹ trăm đường con hư’. Tôi ân hận lắm rồi, có lẽ tôi phải lựa chọn cách nuôi con một mình mà thôi.