Em không biện minh cho tội ngoại tình của mình, cũng không bao giờ tự nhận mình là người vợ đoan chính, thủy chung.
Nhưng, đời người phụ nữ, khi đã lấy chồng chỉ muốn được ở bên cạnh chồng, được chồng yêu, chồng chiều.
Em đã yêu anh và quyết định kết hôn với anh. Tất nhiên, em mong muốn anh có được người vợ đảm đang, chu đáo, khiến anh yên tâm về việc gia đình. Nhưng anh lại làm em cảm thấy tổn thương khi ngày đó, anh quyết định đi xuất khẩu lao động.
Đã cưới nhau, có người phụ nữ nào lại không muốn được ở bên cạnh chồng, rồi sinh con đẻ cái. Nhưng ngay cả thiên chức làm mẹ, anh cũng không cho em được nếm trải. Em đã cảm thấy vô cùng buồn vì mình có can ngăn thế nào, nhất định anh không chịu. Anh bảo, đi thì mới có tiền, có tương lai, sau này mang tiền về cho vợ con.
1 năm, 2 năm em còn chấp nhận được. Nhưng anh đi đằng đẵng, gần 10 năm trời. Anh nói em yên tâm, anh sẽ về thăm em, thăm nhà. 1 năm có về được một lần không anh? Ở đất nước xa xôi, chuyện đi lại vừa khó khăn, vừa tốn kém, không thể nói về là về được. Có những người đi vài năm không thể về vì còn tùy thuộc vào điều kiện công việc. Vậy mà anh hứa hẹn, nói em chờ đợi anh.
Em đã yêu anh và quyết định kết hôn với anh. Tất nhiên, em mong muốn anh có được người vợ đảm đang, chu đáo, khiến anh yên tâm về việc gia đình. (ảnh minh họa)
Em chờ điều gì đây anh? Em không yêu cầu anh phải đi làm kiếm tiền ở tận đất nước xa xôi. Ở nhà, vợ chồng đồng cam cộng khổ, chúng ta có thể cùng nhau san sẻ mọi vui buồn, cùng nhau cố gắng làm ăn. Nhưng anh nhất định không chịu. Anh bảo, đó là chí lớn của anh, không làm giàu được, anh không thiết tha gì.
Anh bỏ em lại với nhà anh, với những người gần như xa lạ. Mới về nhà chồng còn bao bỡ ngỡ, sống với bố mẹ chồng còn nhìn trước ngó sau. Nhưng anh lại không màng đến vợ anh, anh đi chỉ vì bản thân mình. Không có anh ở nhà, em buồn biết mấy.
Tuổi thanh xuân của em trôi đi với những tháng ngày buồn bã và tẻ nhạt. Giao lưu với bạn bè cũng bị nói này, nói kia. Ở nhà với bốn bức tường, thật sự em không thể nào chịu nổi. Bố mẹ anh cấm đoán em đủ thứ, em càng cảm thấy cuộc sống này bức bách hơn.
Mỗi ngày, em nhận được điện thoại của anh. Nhưng rồi nó cũng thưa dần. Tính theo tháng, theo tuần, theo quý. Em cảm thấy buồn vô cùng. Tiền anh gửi về, có thấm vào đâu so với sự thiếu thốn về tình yêu và tinh thần của em?
Anh ơi, em dù có yêu anh cũng không thể tiếp tục chờ đợi. Em xin lỗi anh, là em sai. Nhưng em vẫn phải đi con đường sai lầm này. (ảnh minh họa)
Đợi anh gần 7 năm, em có người đàn ông khác. Em cảm thấy cô đơn trống trải vô cùng, cảm thấy bức bách khi sống cùng bố mẹ anh. Em không được tự do, như con kiến trong tổ. Em chỉ ước có anh ở bên cạnh. Em van xin anh về, nhưng anh nhất định không làm theo ý em. Anh bảo em cố chờ đợi anh thêm 3 năm nữa. Trời ơi, 3 tháng với em còn dài như cả thế kỉ chứ nói gì là 3 năm hả anh? 7 năm rồi, anh khiến em già đi, xấu đi, chôn vùi tuổi xuân của em, anh không thấy xót xa cho em hay sao? Anh định khiến em khổ sở đến bao giờ nữa?
Em nói với anh, em có người mới, anh không tin. Anh bảo, đàn bà phải chung thủy với chồng. Chồng đi 10 năm mà không chờ được thì nói gì là thủy chung? Trời ơi, 10 năm với anh nói nhẹ tựa lông hồng. 10 năm với em là cả 10 thế kỉ, anh có biết không? Những đêm chăn đơn gối chiếc thật buồn và khổ tâm biết bao. Em không thể chịu đựng thêm nữa…
Em ngoại tình. Đó là người đàn ông hết mực yêu thương em, chăm lo cho em. Và em chỉ chờ anh về rồi kí vào đơn ly dị để lấy người ta. Anh đau khổ khi biết sự thật này. Anh bảo em là đồ đàn bà vô liêm sỉ, dùng tiền của anh để đi bao trai. Em xin thư với anh, tiền của anh, em đã gửi lại nguyên gốc cho bố mẹ, em không động đến một đồng.
Anh ơi, em dù có yêu anh cũng không thể tiếp tục chờ đợi. Em xin lỗi anh, là em sai. Nhưng em vẫn phải đi con đường sai lầm này. Em biết, em đã gây ra một việc mà anh cả đời này sẽ không tha thứ, nhưng anh có ở hoàn cảnh của em đâu mà có thể hiểu được nỗi thống khổ, sự cô đơn của em mỗi đêm.
Em thật sự không còn sựa lựa chọn khác. Em già rồi, em phải sinh con đẻ cái, đừng hành hạ em thêm nữa anh ơi. (ảnh minh họa)
Anh không quay về, anh bỏ rơi vợ con của anh, đó là lựa chọn của anh và không còn cách nào khác, em phải chấp nhận sự thật phũ phàng. Em ra đi, bỏ lại người chồng mà em hết mực yêu thương. Anh về khi nào thì nhớ gọi cho em, để chúng ta cùng ra tòa. Trong lòng em đã hoàn toàn có người đàn ông khác.
10 năm xa cách, anh bắt em chờ đợi thật quá ích kỉ phải không anh? Số lần anh về với em, đếm không đủ một bàn tay. Em thật sự không còn sựa lựa chọn khác. Em già rồi, em phải sinh con đẻ cái, đừng hành hạ em thêm nữa anh ơi.
Anh đi xa quá, đi lâu quá, bảo sao em chung tình? Đừng trách em kẻ phản bội vì em thà là làm kẻ phản bội còn hơn phải sống trong nhớ nhung, sầu muộn, mệt mỏi và khổ tâm… Em còn tương lai của em, còn con của em. Chỉ tại anh, tại anh đã không cho em được lựa chọn khác đi, anh ạ. Xin lỗi anh, chồng cũ của em…