Tôi 25 tuổi, cái tuổi để mà khi nói ra rằng mình còn trinh tiết, chẳng ai tin nữa.
Vì cái chuyện con gái còn trinh với họ đã không còn quá quan trọng nên nếu nói đã từng yêu và yêu rất nhiều, người ta sẽ nghĩ ngay tới chuyện, “à, cô này chắc là không ‘còn’ nữa”. Nhưng nếu chỉ cách đây vài tháng, tôi đích thực vẫn là một người con gái còn trinh. Bởi khi ấy tôi đã tính chuyện lấy chồng, xác định trao cái ngàn vàng cho người mình yêu thương rồi lên xe hoa làm vợ anh ấy. Nhưng mọi chuyện thật bất ngờ.
Gần tới ngày cưới, người yêu tôi cao chạy xa bay. Chẳng hiểu vì lý do gì, thậm chí cho tới tận bây giờ, tôi vẫn không hiểu vì sao anh ấy lại hành động như vậy. Rồi anh ấy không tin tức gì, chỉ để lại một lời nhắn cho gia đình rằng, “con chưa muốn lấy vợ, con đã nghĩ lại và muốn lập nghiệp, muốn thành danh. Bây giờ, con chưa thể lo cho gia đình được”. Và thế là anh ấy đi, cũng không một lời hứa hẹn với tôi, chỉ dặn gia đình nói tôi đừng chờ anh nữa và anh xin lỗi.
Tôi đã trao thân cho anh để rồi nhận lại chua cay như vậy. Anh là người yêu đầu tiên và cũng là người tôi xác định lấy làm chồng. Nhưng chẳng thể nào cứu vãn được tình hình nữa, anh biệt tích, ngay cả cuộc điện thoại cũng không gọi cho tôi.
Tôi đã từng nghĩ sẽ đợi anh về nhưng chờ đợi gì khi mọi thứ đều không có hi vọng. Anh còn nói rõ tôi hãy quên anh, và chẳng có lời hứa hẹn nào chỉ kèm theo một câu xin lỗi. Tôi buồn và đau khổ vô cùng nhưng phải xác định rõ mọi chuyện không thể cứu vãn nữa.
Rồi dù anh chấp nhận nhưng lại mang quá khứ ‘hụt chồng’ ra đay nghiến tôi. Nghĩ lại tôi thấy số phận mình thật khổ, tại sao lại khiến tôi mệt mỏi thế này. (ảnh minh họa)
Tôi tự ti vì mình đã trao thân cho anh, tôi lo lắng không biết, rồi mình sẽ yêu ai, lấy ai và liệu có ai chấp nhận người con gái như mình hay không?
Thế rồi, khi gặp và yêu anh, người đàn ông thứ hai, anh luôn nói không quan trọng chuyện tôi đã từng chuẩn bị cưới. Vì với anh, chuyện ấy không có gì to tát, tôi chưa làm vợ người ta thì anh còn yêu. Tôi như chết đuối vớ được cọc vì dù sao áp lực chuẩn bị cưới chồng cũng khiến tôi đau khổ, buồn bực vô cùng. Tôi lo sợ vì chuyện ấy mà không thể lấy ai được nữa và liệu có ai bao dung để chấp nhận tôi?
Nhưng anh lại khác, anh nói sẽ lấy tôi làm vợ. Và đúng là, tôi được làm vợ anh thật. Nhưng trớ trêu thay, đêm tân hôn, anh đã dùng những lời lẽ không ra gì để xúc phạm tôi. Anh nói tại sao tôi không thú nhận chuyện không còn trong trắng. Tôi còn tưởng anh bao dung. Thì ra, anh luôn hi vọng tôi chưa hiến dâng cho người cũ, chuyện chuẩn bị cưới chỉ là chuyện thủ tục, còn thân tôi vẫn vẹn nguyên.
Đúng, tôi không phải là cô gái dễ dãi và tôi cũng không cho rằng chuyện cứ chuẩn bị cưới là trao thân. Nhưng tôi trót dại, trót lầm lỡ nên tôi phải chịu. Vậy mà cuối cùng, người tôi tưởng sẽ cứu tôi ra khỏi vũng lầy ấy thì lại là người chà đạp nỗi đau quá khứ của tôi. Chính anh lại khiến vết thương kia chẳng thể lành. Tôi đã quá mệt mỏi, quá chán nản rồi, còn đâu động lực để tiếp tục bước trên con đường dài này nữa.
Rồi dù anh chấp nhận nhưng lại mang quá khứ ‘hụt chồng’ ra đay nghiến tôi. Nghĩ lại tôi thấy số phận mình thật khổ, tại sao lại khiến tôi mệt mỏi thế này. Tôi muốn sống bình yên cũng không được sao? Tại sao lại đổ hết tội lên đầu tôi trong khi chính người đàn ông kia đã gây ra vết thương này, làm hỏng cuộc đời tôi?