Vô sinh, đó là bi kịch lớn nhất của cuộc đời tôi. Nhưng tôi là một kẻ hèn hạ khi đã giấu bí mật này suốt bao nhiêu năm yêu em và vẫn quyết định lừa dối để kết hôn.
Tôi cảm thấy có lỗi với em nhưng sự kích của và tình yêu chiếm hữu không cho tôi nói ra sự thật. Tôi lừa em, tôi nói với em rằng tôi hoàn toàn bình thường, vẽ ra cho em một gia đình hạnh phúc, một mái ấm bình yên, một gia đình có vợ, có chồng, có con cái sum vầy.
Ngày tháng yêu em, vì sợ em thay lòng, tôi đã chiều chuộng, nâng niu em như nâng niu hòn ngọc quý. Em lấy làm tự hào vì tất cả những điều này và luôn khoe khoang với bạn bè mình có một anh người yêu lý tưởng. Chỉ cần là điều em muốn, tôi có thể làm tất cả vì em. Tôi chấp nhận, bất chấp làm những việc khó để em được vui lòng. Với bố mẹ em, người thân, bạn bè của em, tôi đối xử hết lòng hết dạ, giống như chuộc lại sự dối trá của mình. Và hi vọng, sau này, dù em có phát hiện sự thật, cũng sẽ tha thứ cho tôi vì tất cả những gì tôi làm vì em…
Chúng tôi cưới nhau, cuối cùng tôi cũng đạt được ước nguyện. Em hạnh phúc trọn vẹn vì có được người chồng tốt như tôi. Hơn 2 năm sống với nhau, tôi chưa bao giờ làm em buồn hay rơi nước mắt. Nhưng có một chuyện, em không thể có con và luôn thắc mắc với tôi là tại sao. Vợ chồng đi khám nhưng tôi cố gắng giấu giếm em kết quả của mình, để em tin, không có vấn đề gì giữa chúng tôi cả, chỉ là hơi chậm mà thôi.
Nhưng, hôm ấy tôi trở về nhà và thấy vợ nôn ọe trong nhà tắm, tôi vào hỏi làm sao thì vợ bảo không biết. (Ảnh minh họa)
Em cứ tự trách bản thân và tìm mọi cách chạy chữa cho mình. Tôi vẫn không thể nói ra sự thật khi hằng đêm thấy em khóc thầm, tự dày vò bản thân vì không sinh được con cho tôi. Có hôm, em nằm thủ thỉ bên tôi, ôm tôi vào lòng và xin lỗi: “Em xin lỗi anh vì chưa thể sinh được con cho anh, cho anh có được cơ hội làm bố. Là tại em không tốt, anh hãy thông cảm và cho em thời gian”. Những câu nói của em làm tôi run rẩy, xót xa. Em dám chịu trách nhiệm với tôi nhưng tôi lại hèn hạ, không nói ra sự thật rằng chồng em bị vô sinh. Tôi cũng tìm bác sĩ này bác sĩ nọ để chạy chữa nhưng đều không có kết quả….
Nhưng, hôm ấy tôi trở về nhà và thấy vợ nôn ọe trong nhà tắm, tôi vào hỏi làm sao thì vợ bảo không biết. Tháng ấy vợ bị chậm, tôi lại nghĩ, hay là em có bầu, nhưng có bầu với ai, hay là vợ tôi ngoại tình? Chồng em vô sinh mà em lại có bầu thì chắc chắn em ngoại tình… Em cứ nôn suốt một tuần ấy, bảo em đi khám thì em bảo cứ từ từ, thử que xem như thế nào đã… Nhưng thử que thì không lên, em lại bảo, chắc là chưa lên được, đợi thêm vài hôm rồi đi khám một thể cho chắc…
Trong lòng tôi chắc mẩm là em có bầu, và em định bắt tôi đổ vỏ cho kẻ nào đó mà em đang lén lút quan hệ. Tôi kể chuyện với bạn thân, cậu ấy khuyên tôi về tra khảo vợ. Dù mình vô sinh thì cũng không thể chấp nhận cô vợ ngoại tình, vì cô ta đang nghĩ mình không thể sinh con chứ không phải do chồng. Người đàn bà không biết ăn năn lại đi tìm người đàn ông khác, thì không thể nào tha thứ…
Bực bội, tôi lao vào nhà, chửi bới cô ấy và ném vào mặt vợ một tờ giấy xét nghiệm của tôi. Đó là tờ giấy chứng minh tôi là kẻ vô sinh, còn cô ấy đang mang bầu với gã nào đó. Trong phút nông nổi, tôi đã chấp nhận từ bỏ bí mật của bản thân để vạch mặt vợ, tố cáo vợ ngoại tình. Tôi ích kỉ, đớn hèn, không nghĩ được điều gì tốt hơn, chỉ nghĩ cách đổ trách nhiệm cho người khác. Đúng là một kẻ ích kỉ, khó lòng chấp nhận…
Em khóc như mưa, rằng, em đã xét nghiệm và phát hiện mình bị ung thư dạ dày giai đoạn đầu. Và trách nhiệm là do tôi… (Ảnh minh họa)
Vợ tôi cầm tờ giấy kết quả và khóc như mưa. Cô ấy gào khóc trong đau đớn và nói rằng, ‘anh là kẻ bỉ ổi, vô liêm sỉ, anh đã giấu tôi bao lâu rồi, tại sao anh lại khiến tôi ra nông nỗi này? Anh để tôi dự dày vò bản thân, từng đêm suy nghĩ đến mức ung thư dạ dày sao?’.
Nghe em nói đến đây, tôi chững lại. Tôi hỏi ‘em vừa nói cái gì, cái gì là ung thư dạ dày? Tại sao lại có chuyện ung thư dạ dày ở đây? Em nói lại xem nào?’.
Em khóc như mưa, rằng, em đã xét nghiệm và phát hiện mình bị ung thư dạ dày giai đoạn đầu. Và trách nhiệm là do tôi… Chính tôi đã hành hạ em, khiến em nghĩ mình bị vô sinh, nên bao đêm em không ngủ được, suy nghĩ quá nhiều dẫn tới đau dạ dày. Mấy năm đau nhiều rồi dẫn đến bệnh tình nặng và giờ là ung thư. Còn việc em chậm đến ngày là vì, em uống quá nhiều thuốc kháng sinh nên mới xảy ra tình trạng ấy.
Tôi gào khóc trong đau đớn, quỳ gối, ôm vợ vào lòng khi nhìn tờ giấy xét nghiệm của em. Tôi đã vô tình như vậy sao, bỉ ổi như vậy sao? Em chấp nhận đau đớn, nhận trách nhiệm về mình, đến bị bệnh cũng giấu chồng, không nói cho tôi biết vì sợ tôi lo lắng, vậy mà tôi chỉ nghĩ cách đổ tội cho em. Còn vu cho em tội ngoại tình nữa, thì đúng là kẻ như tôi không ai có thể tha thứ được. Tôi có chết đi cũng không chuộc được lỗi lầm với em…
“Vợ ơi, anh sai rồi, anh xin lỗi vợ! Vợ tha thứ cho anh nhé, anh phải làm sao đây vợ ơi, hãy ở lại bên anh, anh cầu xin em, anh yêu em rất nhiều, tha thứ cho anh, vợ ơi!”. Tôi cứ thế ôm em và gào khóc trong đau đớn. Yêu chồng chân thành, mấy năm qua em chấp nhận hi sinh vì tôi nhưng tôi đã làm được gì cho em? Tôi bỉ ổi như vậy mà em vẫn tin, vẫn yêu, đúng là không có gì có thể tha thứ được cho người đàn ông như tôi. Tôi phải làm gì để được em tha thứ? Và sự tha thứ lúc này có thật sự quan trọng không khi mà em, người tôi yêu đang chịu căn bệnh quái ác này.
Cầu trời phù hộ, cầu cho em vượt qua được cơn sóng gió và được ở bên em, chăm sóc cho em, cả đời này, được không em?