Xưa người ta ám ảnh chuyện mẹ chồng nàng dâu và đến bây giờ, dù xã hội đã hiện đại hơn nhưng con dâu vẫn rất sợ cảnh ở chung nhà chồng.
Ngày lấy chồng, tôi cũng tưởng, mẹ chồng mới là vấn đề, là nỗi ám ảnh lớn của tôi nhưng bây giờ tôi thấu hiểu, mẹ chồng vẫn chưa là gì. Trong nhà tôi còn có một người là đàn ông nhưng tính tình còn quá đàn bà, lúc nào cũng săm soi, khó chịu, xét nét từng tí một, đến từng hại bụi ở bàn kính, khiến tôi cảm thấy ức chế vô cùng. Người đó không ai khác, chính là bố chồng tôi.
Lúc còn yêu nhau, tôi đã nói với chồng tôi rằng, em chỉ sợ sau này về cuộc sống nhà chồng con dâu không như ý thì chắc khó sống lắm. Chồng tôi nói mẹ rất dễ tính nên tôi không phải lo. Về ra mắt nhà chồng, thấy mẹ chồng dễ thật, tôi cũng an lòng, bảo sau này có thể sống cùng nhau được. Còn bố chồng khi đó ít nói, nhưng là đàn ông nên tôi không mấy chú ý. Đàn ông ít nói là chuyện thường. Với lại, bố cũng nhiều tuổi, tính tình nghiêm nghị đôi lúc có khó khăn một chút cũng không sao. Ai ngờ, đó là lúc bố chưa bộc lộ…
Những ngày đầu làm dâu nhà chồng, tôi dậy sớm, giặt giũ đủ kiểu, làm đủ mọi thứ trên đời. Tôi chăm chỉ chịu khó để không khiến bố mẹ phật ý. Tôi cũng để ý từng nét mặt của bố mẹ lúc tôi chuẩn bị đồ ăn sáng vào ngày cuối tuần. Có vẻ hơi căng thẳng nhưng mà nghĩ, mình cứ sống thoải mái chắc không sao, gò ép bản thân quá khéo lại khó khăn cho cả nhà.
Sau một thời gian ở nhà chồng, tôi mới hiểu, dù mình có muốn thoải mái nhưng người khác cứ cố gắng tạo ra rào cản thì mọi sự nỗ lực của mình chỉ là vô ích. Bố chồng tôi, đích thị là ‘bà mẹ chồng’ thay thế. Nhưng cái kiểu khó chịu của đàn ông còn ghê gớm gấp trăm lần của đàn bà.
Những ngày đầu làm dâu nhà chồng, tôi dậy sớm, giặt giũ đủ kiểu, làm đủ mọi thứ trên đời. Tôi chăm chỉ chịu khó để không khiến bố mẹ phật ý. (ảnh minh họa)
Mỗi lần nói chuyện cơm nước, bố tôi đề xuất hết chuyện này đến chuyện kia. Nào là phải nấu món này bố mới ưng, món khác là bố không ăn. Bữa cơm tôi nấu lên, cả nhà khen ngon, vậy mà bố tôi nhăn mặt, quẳng cái đũa một cái rõ to rồi đứng dậy với giọng ‘cơm nước chúng mày nấu kiểu này thì chết, chúng mày định không cho bố ăn cơm à?’. Tôi ngơ ngác không hiểu chuyện gì, gặng hỏi bố cũng không nói gì, bố dỗi ra ngoài ngồi. Hôm sau, tôi bảo chồng thử dò hỏi xem vì sao bố khó chịu không ăn thì bố tôi bảo ‘cơm có hạt sạn, cắn vào đau cả răng’.
Trời ạ, cái chuyện hạt sạn thì tôi kiểm soát được à? Ở trong gạo có sạn là chuyện bình thường, có sạn thì bố trách gì tôi cơ chứ? Thế mà mấy ngày sau, dù tôi cố gắng nói chuyện với bố, bố cũng không chịu nghe. Ý bố là chuyện này là tại tôi, nấu cơm không để ý để sót hạn sạn. Nói thật, nếu mà gạo có nhiều sạn thì những lần sau nữa, tôi cũng chịu, sạn vẫn hoàn sạn mà thôi.
Tôi đi làm về, lại hùng hục vào bếp quần quật nấu cơm, thế mà đến nửa câu khen ngon cũng không được. Lúc nào bố cũng gẩy gẩy thức ăn, nói là ‘ngày nào tao cũng phải ăn những món này, tao chán lắm rồi, mày thay đổi thực đơn đi con dâu’. Bố còn chỉ đích danh với tên gọi ‘con dâu’ khiến tôi có cảm giác rờn rợn trong người. Giọng bố lạnh tanh.
Tôi đi làm về, lại hùng hục vào bếp quần quật nấu cơm, thế mà đến nửa câu khen ngon cũng không được. (ảnh minh họa)
Đặc biệt, có chuyện gì trong nhà thì phải nhất bố. Bố đã nói thì cấm có sai, đứa nào cãi thì ông cụ ăn vạ, giọng dỗi rồi này kia, nói con cái bất hiếu. Có cái chuyện rõ ràng bố sai rành rành, cả nhà nói bố bảo thủ, cố chấp, thế mà bố tôi nhất định cho là mình đúng. Người nào nói cố vào, bố chửi đổng lên, sợ quá thể luôn…
Tôi lúc nào cũng tươm tất, nhưng mà dọn dẹp xong, bố vào bảo, ‘rửa bát xong thì con lau khô cái bếp, con lau cái bàn cho sạch, nhà cũng lau khô vào. Đồ dùng nào không dùng thì cất hết đi, tao thấy mày lôi thôi lắm đấy’. Tôi thì nào có gì lôi thôi. Giá bát có vài cái, nay không dùng thì mai lại dùng. Bố cứ bắt tôi lau khô rồi cất đi, mai dùng thì lại mang ra, có phải mệt người không. Giá thì rộng, có ai dùng đến mà cứ lau đi lau lại, mệt cả người. Nhà thì ăn cơm muộn, ăn xong dọn xong cũng tới 9 giờ tối, tôi làm gì có thời gian mà dọn dẹp tắm rửa.
Có hôm tôi vặt lông gà, còn sót lại vài cái, bố ăn nhặt được, giơ lên bảo ‘chúng mày tiểu thư quen rồi, không biết mổ gà, vặt gà hay sao ấy nhỉ. Tao mà làm thì chỉ liếng thoắng cái là xong, có ai như thế hệ trẻ bây giờ, chỉ ăn chơi quen tay, làm có quen tay đâu’. Nghe bố nói, tôi thấy bức xúc trong người, khó chịu vô cùng. Sao bố cứ nói cái giọng khó chịu ấy chứ, tôi là con dâu, đã cố gắng bằng mọi cách để gia đình hòa thuận, vậy mà bố cứ thích khơi ra. Con cái làm chưa tốt thì bố góp ý chứ đâu phải đay nghiến, khó chịu như vậy. Bản thân tôi có cảm giác, bố chẳng ư gì tôi hay với ai, bố cũng khó tính như vậy.
Bản thân tôi chưa từng nghĩ mình làm gì khó chịu, mình khiến bố phải phật ý nhưng bố thì lúc nào cũng coi tôi là đứa chẳng biết việc gì. (ảnh minh họa)
Sáng chủ nhật, tôi ngủ muộn hơn mọi ngày một tí, bắt đầu, bố mở đài to cả nhà nghe thấy. Bố không muốn cho chúng tôi ngủ. Bố gọi tôi dậy bảo quét dọn nhà cửa rồi đi chợ mua đồ ăn này nọ trong khi mới có 7 giờ. Tôi phát nản. Bố còn lấy tay di lên bàn xem còn bụi bẩn không khi tôi lau, phát hãi người đàn ông như thế.
Gì mà đàn ông chua ngoa như đàn bà. Người hàng xóm sang nói chuyện tiền nong, chưa gì bố đã chửi đổng lên, nói họ này nọ, sáng sớm ra đã tiền với nong. Có chuyện cỏn con thôi, cái cây nhà người ta mọc sang sân nhà mình, bảo họ chặt mà họ chưa kịp chặt, bố không nói nhẹ nhàng, quát tháo ầm xóm cứ như có chuyện gì nghiêm trọng lắm. Tôi nghe bức xúc quá, mà còn cảm thấy ái ngại với hàng xóm. Thôi thì tôi cũng an lòng rằng, chắc với ai, ông cũng thế chứ chẳng riêng gì đứa con dâu như tôi.
Bản thân tôi chưa từng nghĩ mình làm gì khó chịu, mình khiến bố phải phật ý nhưng bố thì lúc nào cũng coi tôi là đứa chẳng biết việc gì. Trong khi mọi việc trong nhà, có việc gì là không đến tay tôi. Có cái hay là, bố chồng hay nói bóng gió, cáy móc chứ không thích nói thẩng. Tôi mà có không làm cái gì hợp ý ông là ông ngồi lẩm bẩm cả ngày, nghĩ sốt hết cả ruột. Ấy vậy mà, ông hay xin tiền tôi lắm. Lúc nào hết tiền là ông lại nói kiểu muốn mua cái này, cái kia, tôi phải chủ động cho. Tính tôi không thích nhiều lời, tôi cũng sống chu đáo với bố mẹ chồng nhưng cái kiểu bố chồng suốt ngày soi xét con dâu rồi có lúc còn vu oan cho tôi láo toét vì tôi trót cãi bố một câu, là tôi thấy nản lắm rồi.
Sống với ông bố chồng thế này còn khổ gấp trăm lần sống với mẹ chồng. Mẹ chồng có khi còn là phận đàn bà, còn có cái hiểu và thông cảm cho nhau chứ một khi bố chồng đã soi thì có trời biết được cái sự soi nó kinh khủng thế nào…
Tôi cũng đang tính với chồng xin ra ngoài ở riêng. Nếu nói ra chuyện này, không biết phản ứng của bố chồng ra sao. Nhưng nghĩ thông thoáng rồi, đời này, chẳng ai phải khổ vì ai, ai có thể tự lập thì nên tự lập, hơi đâu mà cứ suốt ngày sống dưới chướng của người khác, bị người khác chửi bới, soi mói, mệt mỏi vô cùng…