Sau hôm đó, bố mẹ vợ còn không muốn nhìn mặt tôi. Ông bà lảng tránh tôi bất kể tôi chào hỏi, nhiều khi bà còn xỏ xiên “cái kiểu đấy chỉ muốn tống cổ ra khỏi nhà cho xong”.
Chào các độc giả của mục tâm sự. Tôi năm nay 31 tuổi còn vợ tôi 28 tuổi. Khi viết những dòng này, tôi đang ở trong cảnh ở nhờ nhà vợ, đang chịu sự chì chiết, khinh miệt của toàn thể nhà vợ. Thậm chí họ còn muốn tống cổ đứa con rể là tôi ra khỏi nhà. Nhưng thực sự tôi đâu đáng bị như vậy.
Ngày quyết định cưới cô ấy, tôi cũng đã định thuê nhà ở riêng, nhưng vì bố mẹ vợ cứ nài nỉ nên tôi đành chấp nhận ở rể. Cũng từ đây, tôi và bố mẹ vợ có nhiều quan điểm va chạm nhau. Tôi thấy ông bà quá cổ hủ và sống áp đặt khiến tôi ngạt thở vô cùng.
Họ sống tiết kiệm quá mức cần thiết. Từ ngày về sống chung đôi lần tôi mời ông bà đi ăn nhà hàng, nhưng bố mẹ tôi một mực từ chối. Họ nói rằng, ăn ở nhà quen nên chỉ thích ở nhà thôi. Nếu tôi muốn thiết đãi ông bà thì mua con gà, con vịt về cho vợ tôi nấu. Nghe thế tôi cũng đành mất hứng.
Bố mẹ vợ tôi lương tháng gần 20 triệu, nhưng chi li tiết kiệm vô cùng. Những đồ dùng trong nhà của ông bà đều từ những thập niên 70 hay 80 gì đó. Nhiều lần tôi góp ý nhưng ông bà không chịu thay đổi. Vẫn cách sống bảo thủ cố hữu, từ ngày có con rể về sống, ông bà chẳng thèm trang trí hay mua sắm thêm cái gì.
Cô ấy suốt ngày kêu tôi sống khắt khe “trọng nội, khinh ngoại” (Ảnh minh họa).
Đôi khi ông còn ý ẩm tôi “Bố nghĩ thế là được rồi, đồ dùng trong nhà đều là kỷ niệm khi xưa bố muốn giữ lại, còn có mua sắm cái gì thêm thì cứ mua”. Tôi nói thật, tôi có tiền nhưng tôi việc gì phải mua sắm, dù sao tôi là rể, mà rể là khách thì sao tới lượt tôi.
Tôi không cố chấp hay đòi hỏi. Nhưng một chàng rể đẹp trai, có học như tôi khối người mơ ước. Trước khi lấy vợ, cũng có nhiều cô giàu có ngỏ ý muốn cưới tôi làm chồng nhưng tôi không đồng ý. Bởi lúc đó, tôi đã yêu vợ mình hiện tại, lúc đó tôi cứ nghĩ gia đình vợ tân tiến, nếu biết cách sống thế này tôi đã không lấy cô ấy làm gì.
Tiền tôi kiếm được mỗi tháng tôi đưa vợ 2 triệu để chi tiêu, còn bao nhiêu tôi đút sổ tiết kiệm phòng thân và gửi về quê cho bố mẹ tôi xây nhà, mua đất. Tôi nghĩ như thế là làm tròn trách nhiệm của mình rồi. Nhưng vợ tôi không nghĩ vậy. Cô ấy suốt ngày kêu tôi sống khắt khe “trọng nội, khinh ngoại”. Nghe thế, máu điên nổi lên vợ chồng tôi cãi nhau to. Bố mẹ vợ thấy vậy, chạy vào can ngăn nhưng thấy tôi hùng hổ nên đành thôi.
Cũng từ hôm đó, ông bà có thái độ với tôi ra mặt. Trước đây ăn uống mẹ vợ thường gắp thức ăn cho tôi, nhưng từ hôm đó bà cũng không thèm để ý tôi ăn gì nữa. Còn bố chồng thi thoảng ông buông 1 vài câu giễu cợt chê tôi nghèo, ông còn ý ẩm rằng tôi cứ giả vờ giàu có thế chứ thực ra chẳng có gì.
Để chứng minh cho ông bà, tôi đã quyết định mua chiếc xe hơi gần 700 triệu đồng. Thi thoảng cuối tuần tôi lại chở ông bà ra ngoại thành vui chơi. Cũng từ hôm đó, ông bà thay đổi cách nhìn về tôi, nhưng rồi mọi chuyện chẳng được bao lâu khi em trai vợ về sống cùng.
Từ ngày về, em trai vợ thi thoảng đi khách hàng này nọ lại mượn xe ô tô của tôi để đi. Hết lần khác em cứ ỉ ôi “Anh rể cho em mượn em thể hiện với. Em hứa sẽ giữ gìn cẩn thận chiếc xe yêu quý của anh”. Nói thật chứ, tôi không tiếc xe, nhưng tôi chỉ sợ cho em vợ mượn nhỡ có cơ sự gì thì tôi không chịu nổi trách nhiệm. Có đôi lần tôi từ chối, em vợ lại đem chuyện nói với bố mẹ vợ… Thế là họ cứ đưa tôi ra xầm xì, trách móc này kia. Tôi cũng mệt lắm, nhưng biết làm thế nào được.
Đang đau đầu vì không biết đối phó thế nào với em vợ thì sáng nay, khi tôi đang vội cuộc họp với ban giám đốc thì mẹ vợ hớt hơ hớt hải chạy vào bảo tôi “Tuấn ơi, con sang chở cô Mi nhà hàng xóm tới bệnh viện với, cô ấy đang đau bụng dữ dội. Mau giúp mẹ, người ta cả năm mới nhờ vả một lần từ chối cũng ngại”. Tôi thật sự khó xử lắm, nhưng tôi đang vội một phần tôi không muốn dính dáng tới phụ nữ vào buổi sáng.
Liệu có phải tôi đúng như lời bố mẹ vợ nói tôi là đứa con rể không biết điều hay không?
(Ảnh minh họa).
Vì thế, tôi nói mẹ vợ là tôi đang vội, bà gọi tôi lại và nói “Mẹ nhận lời giúp rồi, thôi con giúp làm đẹp mặt cho bố mẹ”. Quay sang bố chồng cũng đang nhìn tôi ánh mắt “nhờ vả”, nhưng tôi đã từ chối rồi phóng xe đi thẳng.
Chiều nay đi làm về, bố mẹ vợ còn không muốn nhìn mặt tôi. Ông bà lảng tránh tôi bất kể tôi chào hỏi, nhiều khi bà còn xỏ xiên “cái kiểu đấy chỉ muốn tống cổ ra khỏi nhà cho xong”, tôi nghe tiếng bố vợ cười mỉa. Tôi sợ con rể bị đuổi ra khỏi nhà thì mang tiếng lắm!
Còn vợ tôi cũng không chịu hiểu, cô ấy cũng giận dỗi, nói đi nói lại chuyện đó. Giờ tôi thật sự đau đầu lắm, tôi không biết nên làm thế nào trong tình huống này nữa. Liệu có phải tôi đúng như lời bố mẹ vợ nói tôi là đứa con rể không biết điều không?