Chia tay vì khoảng cách địa lý

Ngày 17/05/2013 04:38 AM (GMT+7)

Em là một cô bé từ núi rừng Tây Nguyên xuống thành phố học đại học để thực hiện ước mơ trở thành nhà báo. Anh là một chàng trai sinh ra và lớn lên giữa đất Sài Gòn sôi động và hối hả.

Em vui sướng đặt chân đến một nơi năng động, được gặp gỡ nhiều người, chứng kiến nhiều số phận khác nhau, để học tập, trải nghiệm hay có khi chỉ để trăn trở và suy ngẫm. Còn anh lại luôn mơ ước được sống ở một vùng quê thanh bình và yên ả, để không phải nghe những thanh âm ồn ào của xe cộ, của tranh đua, của những điều không thể tránh khỏi ở nơi có đời sống kinh tế phát triển…

Em và anh gặp nhau, bắt đầu bằng tranh luận và lý lẽ, rồi dần hiểu nhau hơn, biết thông cảm và yêu thương.

Em hứa sẽ dẫn anh về quê vào cái Tết đầu tiên sau khi em ra trường đi làm. Anh vui vì được trở thành nhân vật chính cho một dự định tương lai của em.

Năm cuối cùng của đời sinh viên, mẹ bị bệnh nặng, em phải về quê thường xuyên để chăm sóc. Hai chị gái đều lấy chồng xa, nhà chỉ còn mình mẹ già yếu lại thường hay bệnh. Thương mẹ vô cùng, sau nhiều đắn đo, trăn trở, đấu tranh với những mâu thuẫn trong chính mình, em quyết định về quê làm việc sau khi tốt nghiệp.

Chia tay vì khoảng cách địa lý - 1

Em hứa sẽ dẫn anh về quê vào cái Tết đầu tiên sau khi em ra trường đi làm. Anh vui vì được trở thành nhân vật chính cho một dự định tương lai của em. (ảnh minh họa)

Anh buồn, nhưng không ngăn cản: “Anh luôn tôn trọng em, và lý do của em rất chính đáng, anh không có quyền, nhưng anh không thể”. Em hiểu, anh có nhiều lý do để gắn bó với cuộc sống tấp nập, xô bồ ấy và anh không thể lên Tây Nguyên để cùng em xây dựng một hạnh phúc dài lâu, dù điều đó có gần với sở thích được sống ở một vùng quê yên bình của anh.

Hiểu và thông cảm, không trách móc, mình xa nhau vì khoảng cách địa lý – một lý do không dễ dàng được thông cảm.

Ngày tiễn em ra bến xe, hai đứa khóc nức nở. Nhìn khuôn mặt anh nhạt nhòa qua ô cửa kiếng, em nghe tê tái, hình như có chút hối hận, chút luyến tiếc, chút mơ ước, chút tự tin… em cũng không hiểu nổi mình khi ấy.

Thời gian trôi qua, em có cuộc sống bình yên của một cô giáo dạy Văn cấp 3. Khoảng một năm sau ngày đưa tiễn, em vẫn có cảm giác được yêu, nhưng sau đó cứ nhạt dần.

Anh vẫn hiển hiện trong cuộc sống của em, vẫn gọi điện thăm hỏi, chat chít thường xuyên, và đã đôi lần lên tận nhà thăm em. Nhưng chưa bao giờ anh nói đến chuyện cưới xin. Em nhắc đến, anh lại ậm ờ cho qua chuyện. Sau lần bị tai biến, mẹ em đi lại khó khăn và rất cần có bàn tay chăm sóc, đỡ đần mỗi ngày. Mẹ một mình, em không thể vì hạnh phúc riêng của bản thân mà bỏ rơi mẹ giữa đời.

Chia tay vì khoảng cách địa lý - 2

Nếu thực lòng yêu em, lẽ nào anh không thể về quê sống cùng em sao? (ảnh minh họa)

Em ngẩn ngơ trong sự hòa lẫn giữa quá khứ và hiện tại. Em vẫn vui sống và nỗ lực với thực tại. Nhưng em chưa chấp nhận quên anh và một quá khứ đẹp.

Cuộc sống cứ lặng lẽ trôi, em chưa thể mở lòng với một ai khác, nhưng không dám tự xem là người yêu của anh, vì em nào dám tính đến chuyện tương lai với anh.

Em không hỏi, cũng không biết gần ba năm qua anh đã yêu cô nào khác chưa. Đôi lần, em thầm tưởng tượng và đau đớn vô cùng nếu một ngày nào đó anh báo tin là anh cưới vợ. Lúc ấy, em biết làm thế nào?

Nếu thực lòng yêu em, lẽ nào anh không thể về quê sống cùng em sao?

Người ta nói tình yêu không có sự ngăn cản về khoảng cách địa lý, vậy mà với em và anh, đó lại là một trở ngại lớn, lớn đến nỗi em loay hoay mãi vẫn không thể vượt qua.

Vi Thảo (Theo KP)

Tin liên quan

Tin bài cùng chủ đề Con trai và con gái