Tôi chưa bao giờ nghĩ, mình lại lấy phải một người chồng vũ phu như người đàn ông đang sống cùng tôi lúc này.
Cuộc sống từ ngày có chồng giống như trong địa ngục. Được làm người phụ nữ tự do, tôi phóng khoáng, vui vẻ, hạnh phúc. Nào ngờ, từ khi có gia đình, tôi mới thấm cái khổ đau của đời người con gái.
Ngày anh tán tỉnh tôi, tôi chết mê chết mệt vì lời đường mật của anh. Điều này tôi không sai, bởi anh chính là người đàn ông tốt tính mà rất nhiều người khen ngợi. Phải nói là anh đóng kịch tốt, giả tạo tốt, và cũng lấy lòng người khác rất tốt. Con gái khi yêu thường như vậy, chẳng nghĩ được nhiều, chỉ biết yêu thôi.
Rồi chúng tôi kết hôn. Anh gia đình nghèo khó, không có gì. Nhưng tôi không cho đó là nỗi buồn, lại hi vọng anh sẽ vì điều đó mà cố gắng phấn đấu, yêu thương tôi. Mới ngày về, tôi đã dự tính đi trăng mật, nhưng anh nói không đi vì muốn tiết kiệm tiền để sau này còn làm ăn. Tôi buồn lắm nhưng vì nghĩ cho anh, lại nghe anh nói thế nên cũng thôi.
Mẹ anh thì không vấn đề gì, vì xuất thân trong hoàn cảnh khó khăn nên bà không kiêu căng hay khó chịu với con dâu, coi tôi như con cái trong nhà. Tôi cũng lấy đó làm mừng. Chỉ là, từ khi anh và tôi là vợ chồng, mọi thứ thay đổi chóng mặt, nhất là anh. Anh không còn như trước, anh đã trở thành người đàn ông vũ phu, khó tính và cau có, cờ bạc rượu chè.
Mẹ anh thì không vấn đề gì, vì xuất thân trong hoàn cảnh khó khăn nên bà không kiêu căng hay khó chịu với con dâu, coi tôi như con cái trong nhà. (ảnh minh họa)
Số tiền cưới của chúng tôi, anh bảo để hùn vốn làm ăn nhưng anh cầm hết. Anh mang đi tiêu xài thả ga với bạn bè, làm trò giàu có sang trọng, tiếp đãi bạn bè rồi bài bạc thông đêm suốt sáng. Cứ một tuần triền miên như thế, tôi nói mãi không được, cuối cùng anh về nhà với hai bàn tay trắng. Tôi có nói gì anh cũng không bảo sao, người như một khúc gỗ. Biết tính chồng như vậy, tôi nín nhịn.
Suốt thời gian lấy nhau, anh chưa từng đưa tôi đi đâu chơi, anh cũng chẳng phải người tu chí làm ăn gì. Chỉ tính chuyện lợi lộc nhờ cờ bạc. May mà tôi có công việc, nên cũng có khoản thu nhập hàng tháng. Rồi tôi cứ thế sống và nuôi mẹ chồng. Thời gian trôi qua, tôi có bầu và sinh con. Khi đứa còn trong bụng mẹ, cha của nó không được một lời hỏi han, vỗ về. Cũng không một lần đưa tôi đi khám thai, đi dạo, đi chơi thăm thú chỗ này chỗ nọ. Anh chưa từng nói với tôi tình cảm của mình dành cho mẹ con tôi, có khi anh còn đánh đập, tát tôi khi tôi nhiều lời với anh về chuyện tiền nong. Tôi sống trong nhà này mà cứ như là sống trong địa ngục, giống như kẻ đi làm osin và đẻ thuê.
Của hồi môn của tôi để dành phòng khi sinh con, anh biết chỗ cất và cũng lấy đi đánh bạc hết. Tôi thật không ngờ người chồng mà tôi yêu lại như vậy. Tôi chán nản vô cùng, tôi mệt mỏi quá, tiền bạc không có, tôi phải chạy vạy, vay mượn lo cho con. Có một đứa con mà nuôi cũng không xong, cha của nó thì chỉ biết cờ bạc, rượu chè, hành hạ mẹ con nó. Thật chán nản cho cảnh chồng như thế này! Nhìn con mà tôi xót xa vô cùng, tại sao con lại khổ vậy, lại sinh ra vào cái nhà thế này và có người cha vô tâm như thế.
Hóa ra, tình yêu không có sức mạnh giống như người ta vẫn ca ngợi. Tình yêu chỉ là thứ viển vông ngoài kia mà thôi. Tôi không tin vào tình yêu nữa hoặc là tôi đã gặp phải gã dối trá, biến tôi thành ra nông nỗi này.
Tôi hận anh, hận bản thân mình. Nếu cho tôi làm lại, tôi thà là không bao giờ lấy chồng, thà là nuôi con một mình, thà là ở vậy nuôi thân, còn hơn là phải gánh nghiệp chướng này.
Ngọc Thanh
Mời bạn đọc những bài viết hay, hấp dẫn cùng chủ đề của Eva tám tại đây: