Tôi cảm nhận được sự vô tâm, hờ hững của anh, sự chán nản của anh. Anh không hỏi han tôi có khỏe không, cũng không bao giờ quan tâm tôi thích đi đâu không.
Ngày tôi mang bầu, hí hửng vô cùng vì đó là tin vui hơn một năm vợ chồng cưới nhau. Từ ngày cưới nhau, biết tôi khó có con vì ảnh hưởng buồng trứng và ngày của phụ nữ nên chồng cũng tỏ ra buồn lắm. Anh động viên tôi nhưng tôi hiểu, trong lòng anh cũng suy nghĩ rằng, nguyên nhân chính là do tôi. Nhiều lúc anh thấy bạn bè con cái đề huề rồi này nọ nên cũng tỏ thái độ với vợ.
Tôi nào dám nói gì, vì tôi biết, vấn đề là ở tôi. Tôi buồn trong lòng nhưng cũng cố gắng chạy chữa để mình có thể mang bầu.
Và đúng là ông trời không phụ người có lòng. Một ngày nọ, tôi biết mình mang bầu, vui lắm. Tôi định bụng sẽ khiến chồng bất ngờ nhưng suốt những ngày đó, chồng hôm thì bận liên hoan, hôm thì bận đi rượu chè, hôm thì bận tụ tập, công tác, lúc thì lại sự kiện, khách hàng. Có lúc muốn nói nhưng về tới nhà là chồng ngà ngà say, rồi lại càu nhàu vài câu khiến tôi vô cùng tự ái.
Tôi một mình vật lộn với cuộc chiến mang bầu. Lần đầu mang bầu, chỉ mong chồng san sẻ niềm vui, chia sẻ với vợ những khó khăn nhưng không được. (Ảnh minh họa)
Tôi cảm nhận được sự vô tâm, hờ hững của anh, sự chán nản của anh. Anh không hỏi han tôi có khỏe không, cũng không bao giờ quan tâm tôi thích đi đâu không. Mấy tháng tôi mang bầu, ốm nghén, nôn ọe, anh bảo tôi ‘em phải đi khám ngay, có khi em bị dạ dày’. Nhưng chưa một lần anh chủ động đưa tôi đi nội soi dạ dày dù trong lòng anh nghĩ vậy. Tôi biết, anh không lo lắng gì cho tôi, đúng hơn là anh đã chán người vỡ mãi không sinh được con cho anh. Nhìn bạn bè đi đâu cũng đưa theo vợ con, anh chạnh lòng.
Tôi muốn tìm cơ hội nói với chồng tin vui này nhưng anh cứ bận bịu suốt ngày, lúc nào cũng có hơi men trong người thì làm sao vui được. Rủ chồng đi ăn nhà hàng để có không gian lãng mạn, để nói điều quan trọng thì anh từ chối, nói tôi lắm chuyện… Tất cả những gì anh thể hiện khiến tôi mất hết hứng thú và tôi quyết định im lặng, không nói gì hết…
Bụng càng ngày càng to, tôi cũng bớt nôn ọe hơn và hay đi giầy bệt. Chồng chỉ hỏi tôi, dạo này em sao lại ăn mặc lôi thôi như vậy, chứ không bao giờ nghĩ tôi có bầu. Tôi thèm ăn cái này, cái kia bảo chồng mua cho thì anh toàn kêu bận, không tiện đường…
Tôi một mình vật lộn với cuộc chiến mang bầu. Lần đầu mang bầu, chỉ mong chồng san sẻ niềm vui, chia sẻ với vợ những khó khăn nhưng không được. Tôi âm thầm đi khám, âm thầm chăm sóc con. Sự khác biệt trong cơ thể vợ, chồng nằm cạnh cũng không hề hay biết. Cho đến một ngày, mẹ chồng tôi hỏi, sao bụng con to vậy, hay con có bầu? Thì chồng tôi mới tá hỏa, xâu chuỗi lại sự kiện và giật mình, kêu trời lên…
Giờ, anh nâng niu, chiều chuộng tôi nhưng tôi hiểu, anh chính là người đàn ông vô tâm, là người chồng mà tôi không thể trông cậy. (ảnh minh họa)
Lúc đó, tôi buồn lắm, chẳng vui chút nào, còn anh thì hân hoan trong lòng, trách cứ tôi sao không nói với anh. Biết là, từ lúc này, anh rất quan tâm tôi nhưng tất cả những điều đó không bù lại được những tháng ngày tủi hổ của tôi. Tôi buồn bực vì 6 tháng trời, khi bụng tôi to hẳn lên, mặc áo bó thì anh mới nhìn ra. Tôi buồn lắm…
Giờ, anh nâng niu, chiều chuộng tôi nhưng tôi hiểu, anh chính là người đàn ông vô tâm, là người chồng mà tôi không thể trông cậy. Mới có hơn 1 năm chưa có con, mà anh đã nản chí. Như người ta, vài năm không có con cái, họ vẫn cùng nhau vượt qua khó khăn, quyết tâm xây dựng cuộc sống vui vẻ để vợ mình có điều kiện mang bầu, đằng này…
Anh đúng là người chồng vô tâm nhất quả đất. Vợ nghén mà chồng cũng không biết thì quả thật không thể nào tưởng tượng nổi. Giờ tôi chỉ biết hi vọng vào con, hi vọng sau khi sinh xong, sẽ có con làm niềm vui. Còn những gì chồng thể hiện trong thời gian trước đã khiến tôi hoàn toàn mất niềm tin vào một gia đình hạnh phúc rồi. Bởi hôm nay hân hoan, ngày mai anh lại đòi hỏi nhiều thứ hơn là việc có một đứa con, tôi biết vậy…