Nghe tới đó, nước mắt tôi nghẹn ngào, tối đó tôi khóc rất nhiều, tôi nói anh phụ bạc tôi, tôi nói anh hãy nhìn đứa con thơ mà sống cho đúng nghĩa một người cha, người chồng
Tôi gặp anh trong dịp về Thanh Hóa du lịch cùng cơ quan, ngày đó anh làm quản lý cho một khách sạn nơi chúng tôi dừng chân. Mới đầu, tôi rất ấn tượng vì anh là trai miền biển nhưng có nước da trắng, cao ráo, đúng mẫu đàn ông tôi thích. Sau hôm đó, tôi chúng tôi đã chủ động trao đổi số điện thoại và giữ liên lạc với nhau.
Hơn 5 tháng sau, anh ra Hà Nội, chúng tôi gặp gỡ nhau thường xuyên, anh ngỏ lời muốn hẹn hò và tôi đồng ý. Ngày tôi dẫn anh về ra mắt, bố mẹ tôi mừng lắm. Ai cũng khen tôi yêu được anh chàng đẹp trai lại hiền lành. Có người còn nói tôi tốt phước, vì tôi so với anh quá chênh lệch về hình thức.
Xin nói thêm, tôi cao 1m54, da ngăm ngăm đen, còn anh cao 1m80, da trắng, mũi cao nhiều người nói tôi chẳng tương xứng gì với anh. Đôi lần tôi hỏi, vì sao anh yêu tôi, anh nói: “Yêu là yêu thôi chứ chẳng vì lý do gì cả”.
Khi quyết định trao cho anh đời con gái của mình, tôi đã không lường trước được rằng, gia đình anh không đồng thuận và họ coi tôi là một cô gái nhà quê, háo sắc. Sau hơn nửa năm sống cùng nhau như vợ chồng, tôi mang bầu, anh dẫn tôi về ra mắt và tôi chính thức bước chân vào những chuỗi ngày bi kịch.
Vì đứa con thơ mà tôi phải nín nhịn sống trong tủi nhục (Ảnh minh họa)
Bố mẹ anh thấy tôi, họ một mực phản đối và bắt tôi bỏ thai, nghe thế tôi khóc nức nở. Anh động viên tôi, anh quỳ xin bố mẹ vì đã “lỡ”, thấy anh kiên quyết bố mẹ anh đành miễn cưỡng mang cau trầu ra Thái Nguyên hỏi cưới. Đám cưới của chúng tôi diễn ra nhanh chóng, sơ sài, bố mẹ tôi thấy vậy buồn lòng vô cùng.
Sau khi kết hôn, tôi về sống tại nhà chồng, cũng từ đây, tôi bắt đầu cuộc đời làm dâu cơ cực với mẹ chồng khó tính. Từ ngày tôi về làm dâu, mẹ chồng chưa bao giờ coi tôi là con cái trong nhà, bà xưng “tao” gọi tôi là “mày”. Những khi đó, tôi buồn lắm. Chồng tôi mới đầu còn đứng về phía vợ, anh bênh vực tôi trước những lời ác ý của mẹ mình.
Nhưng rồi khi con gái tôi chào đời, anh bị bàn bè khích bác vì không có con trai, nên hôm nào về nhà, anh cũng mặt nặng mày nhẹ với tôi. Từ đó, mỗi khi mẹ chồng chì chiết tôi, anh đều im lặng bỏ ra ngoài. Có hôm, tôi nói: “Anh đã thay đổi, anh không còn yêu em nữa phải không?”. Chồng tôi nghe vậy không nói gì.
Rồi tôi phát hiện chồng tôi đang qua lại với người đàn bà khác, cô ấy làm cùng khách sạn với anh. Thông qua một người bạn của anh, tôi biết họ từng có 6 năm yêu nhau mặn nồng, sau đó không hiểu vì lý do gì, họ chia tay nhau. Giờ đây, khi anh không hạnh phúc trong cuộc hôn nhân với tôi, cô ta đột nhiên yêu cầu anh quay lại.
Tôi đem chuyên chồng ngoại tình nói với mẹ chồng, bị mẹ chồng sỉ vả không tiếc lời. Khi tôi nói với chồng, anh đánh tôi trước mặt mẹ anh, anh nói do tôi không sinh được cho anh một đứa con trai, tôi không biết sống với gia đình chồng nên anh chán tôi.
Nghe tới đó, nước mắt tôi nghẹn ngào, tối đó tôi khóc rất nhiều, tôi nói anh phụ bạc tôi, tôi nói anh hãy nhìn đứa con thơ mà sống cho đúng nghĩa một người cha, người chồng. Anh xin lỗi tôi và nói: “Ngày mai anh nghỉ việc, mình về quê ngoại sống”.
Sau hôm đó, vợ chồng tôi đưa con về ngoại. Mẹ tôi được sống cạnh con gái vui mừng khôn xiết, bà cho chúng tôi tiền xây nhà, mở shop bán quần áo, anh cũng vì thế có động lực hơn. Anh dự định sẽ mở một cửa hàng kinh doanh điện thoại của riêng mình.
Khi tôi mang bầu đứa thứ 2, một lần nữa, tôi đau đớn phát hiện chồng tôi vẫn qua lại với người yêu cũ, thông qua camera tôi vừa mới lắp tại cửa hàng mà chưa kịp báo với anh. Cô ta đi từ Thanh Hóa ra để gặp chồng tôi, và họ làm "chuyện tày đình" ngay trong shop quần áo do mẹ tôi cho tiền để mở.
Hôm đó, tôi đã khóc, tôi nói với anh rằng, nếu anh thực sự còn yêu mẹ con tôi, tôi sẽ tha thứ và từ nay anh phải cắt đứt mối quan hệ với người đàn bà kia, còn không chúng tôi sẽ ly hôn. Anh nghe xong không nói gì, anh cũng không xin lỗi tôi dù chỉ là một câu nói để tôi an lòng.
Tôi sinh, mẹ anh ra chăm cháu. Những ngày đó, anh vắng nhà thường xuyên, có hôm, tôi và anh cãi nhau chỉ vì chuyện anh không về nhà. Mẹ anh thấy tôi cãi chồng liền xông vào tát tôi, anh không khuyên can mẹ mà chỉ đứng nhìn tôi. Khi đó, tôi nghĩ anh không còn yêu tôi nữa, ánh mắt anh lạnh lùng, hờ hững.
Mẹ tôi biết chuyện mẹ anh tát tôi, bà đến và làm ầm lên. Sau vụ ẩu đả giữa hai gia đình, chúng tôi quyết định ly hôn. Ngày ra tòa, anh ngỏ ý nhượng tôi quyền nuôi con, mẹ anh cũng nói thẳng: “Nhà này chưa bao giờ có cái loại con dâu vừa xấu, vừa mất nết như mày”. Tôi không nói gì, im lặng, lau nước mắt. Tôi không ngờ cuộc hôn nhân của tôi lại bế tắc như thế.
3 năm trôi qua, con gái đầu của tôi vào lớp 1, bé thứ 2 đến tuổi gửi mẫu giáo, tôi cũng đã có một công việc tạm ổn định. Tôi cũng gặp gỡ và quen với một người đàn ông tốt, yêu thương tôi hết mực. Tuy nhiên, khi anh đòi cưới tôi phân vẫn lắm, tôi thực sự chưa sẵn sàng, bởi anh cũng đã có gia đình, có 2 đứa con.
Tôi thật lòng yêu anh, nhưng tôi sợ nếu tôi đi bước nữa, con tôi sẽ khổ khi phải sống cùng người không cùng máu mủ, ruột rà với mình. Giờ tôi không biết nên chọn lựa hạnh phúc cho mình hay ở vậy nuôi con, xin hãy cho tôi một lời khuyên?