Bố mẹ và dì tôi ra chơi, chị chồng tôi không mở mồm ra chào nửa câu, mặt hằm hằm như nhà tôi ra ăn xin ấy.
Tôi lấy chồng được hơn 1 năm, tôi mang thai trước nên con trai tôi giờ đã 9 tháng tuổi. Vì điều kiện con nhỏ tôi phải ở nhà chăm con, nhà chồng cũng khá giả nên tôi không phải lo gì về chuyện cơm ăn, áo mặc và có lẽ cũng không có gì đáng nói nếu như mẹ chồng tôi không tỏ thái độ với nhà đẻ tôi.
Tôi lấy chồng xa, mỗi năm bố mẹ ra thăm một, hai lần là quý lắm rồi. Ngày tôi sinh con, bố mẹ tôi bỏ việc ở nhà để ra với tôi, bố tôi là công chức, còn mẹ tôi bán hàng thời trang, gia đình cũng có thể nói là có điều kiện. Họ hàng bên tôi cũng sống tình cảm, tôi sinh con mọi người giành nhau ra chơi với cháu. Dì tôi, bà nội, bà ngoại cũng đã bảy tám chục tuổi vẫn đi xe 300km để nhìn mặt chắt. Thế nhưng bên nội chỉ cách 40km thì chưa một ai biết cháu vuông tròn ra sao, chưa một ai đến thăm cháu dù cháu sinh ra bị suy hô hấp phải đi viện gần nửa tháng.
Vì điều kiện ở xa, tôi lại sinh dịp gần Tết nên mẹ tôi nhờ chị gái tôi ra ở chăm tôi tháng cữ. Chị tôi hơn tôi 2 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, đang chờ việc. Chị ở nhà chồng tôi làm đủ thứ việc, cơm nước giặt giũ, thức đêm trông cháu, thế nhưng chị chồng tôi luôn tỏ thái độ khinh khỉnh, ăn cơm nhà năm người thì chỉ lấy bốn cái bát, so đũa thì so tất cho mọi người còn đôi của chị tôi thì vứt toẹt ra giữa bàn.
Bố mẹ và dì tôi ra chơi, chị chồng tôi không mở mồm ra chào nửa câu, mặt hằm hằm như nhà tôi ra ăn xin ấy. (ảnh minh họa)
Nhiều lúc thương chị nhưng tôi không biết làm sao, cũng không muốn gây chiến trong nhà nên phải động viên chị cố gắng vì em và vì cháu. Có khi ngồi ăn, chị tôi tủi thân chạy ra ngoài khóc thì mẹ chồng tôi bảo "đồ dở hơi". Khi đó, tôi mới sinh xong lại bị sốt sữa nên không đứng dậy được, chị tôi khóc ở ngoài một mình rồi lại tự đi vào ngồi ăn dưới ánh mắt lườm nguýt của mẹ chồng tôi. Còn tôi chỉ biết nín nhịn để không khóc theo.
Bố mẹ và dì tôi ra chơi, chị chồng tôi không mở mồm ra chào nửa câu, mặt hằm hằm như nhà tôi ra ăn xin ấy. Dù biết nhà tôi không giàu bằng nhà chồng nhưng đâu cần sống với nhau kiểu ấy. Mẹ chồng tôi còn khinh mẹ tôi ra mặt, có lẽ vì mẹ tôi là dân buôn bán còn bà là quan chức cấp cao. Mẹ tôi biết nhưng bảo tôi "thôi con ạ, cốt là người ta đối tốt với con và cháu là được rồi". Mà đúng là nhà chồng tốt với tôi và con tôi thật. Con tôi ăn uống không thiếu gì, cái gì cũng là đồ xịn, bà chăm cháu bà kĩ lưỡng cưng nựng hết lời, tôi vì thế cũng được hưởng lây, muốn ăn gì thì ăn, chỉ việc ở nhà trông con với làm mấy việc cơm nước nhà cửa.
Chỉ có điều bà không muốn cho tôi và cháu về quê, mỗi lần muốn về là một lần khổ. Đợt con tôi được sáu tháng thì bà nội tôi ốm nặng, sợ không qua khỏi, nửa đêm người nhà báo tin tôi phải gọi bà dậy để xin phép thì bà nói thẳng "không đi được, các cụ già, các cụ chết đấy là quy luật rồi, con đang nhỏ không đi được. Còn đứa nào muốn về thì cứ về (ám chỉ tôi), tao mua sữa ngoài cho cháu ăn. Ở trong nhà này phải được sự thống nhất, còn nếu ra ngoài ở riêng thì muốn đi đâu hãy đi". Tôi nghẹn lời không nói được gì, đêm đấy tôi trằn trọc suy nghĩ và sáng hôm sau tôi quyết định ra về. Nếu bà nói thẳng vậy thì tôi sẽ về, sau trở ra nói chuyện rồi nhất nữa sẽ ở riêng, dù lúc này vợ chồng tôi chưa có gì trong tay cả.
Vợ chồng con cái dắt díu vay mượn về quê rồi nhắn tin báo cho bà biết (lúc đấy bà đang đi làm), bà ngay lập tức điện về mắng mỏ mẹ tôi không biết dạy con, rằng đi thì dễ về thì khó đấy, bảo tôi là đứa hư hỏng, xúi dục con trai bà,... Tôi biết, vợ chồng tôi cưới sớm lại chửa trước nên không có gì trong tay, phụ thuộc hết vào bà thì bà nghĩ tôi không dám ra riêng nhưng xin lỗi là, tôi trẻ người non dạ thật nhưng một khi sống hết tình, hết nghĩa kiểu đấy, tôi sẵn sàng gửi con để đi rửa bát thuê nuôi con.
Tôi quyết định, nếu lần này, mẹ tôi làm găng mọi chuyện, đuổi tôi ra ngoài, tôi chấp nhận luôn, nhất là phải về nhà ở cùng bố mẹ ruột của mình, tôi cũng đành. (ảnh minh họa)
Tôi sống biết điều, chăm chút cho nhà chồng, nhẫn nhịn đủ điều thì tôi không sợ gì ai cả. Bà nuôi tôi, nuôi con tôi bây giờ thì sau này con lớn tôi đi làm tôi cũng không phụ bà, có vay có trả chỉ cần tình cảm là tôi vui rồi, vậy mà... Tôi sống với mẹ tôi có 21 năm nhưng tôi sẽ sống với bà hết phần đời còn lại, thế thì sao bà phải tỏ thái độ như thế? Mẹ chồng muôn đời không thể hòa hợp với con dâu được sao?
Tôi nghĩ chán nản vô cùng. Gia đình tôi đâu có phải nghèo khó gì quá, mà nếu có nghèo thì cũng không cho phép bà khinh bỉ nhà tôi. Người nhà ra chơi có mấy khi, vậy mà bà lại tỏ thái độ coi thường. Tôi nghĩ mẹ chồng tôi thật sự quá nhẫn tâm, ‘hết thuốc chữa’ cho mối quan hệ này thật rồi.
Tôi quyết định, nếu lần này, mẹ tôi làm găng mọi chuyện, đuổi tôi ra ngoài, tôi chấp nhận luôn, nhất là phải về nhà ở cùng bố mẹ ruột của mình, tôi cũng đành. Còn hơn là phải sống nhục nhã, chịu đựng cả đời vì nhà chồng như vậy. Các bạn nghĩ tôi có làm sai không?