Mẹ xin lỗi vì đã từng buồn khi con là con gái, mẹ thật tồi tệ phải không con? Hãy thứ tha cho mẹ, con nhé!
Mẹ, nói đến đây mới thật xấu hổ với con gái yêu của mẹ. Mẹ cảm thấy muôn vàn lần có lỗi với con và đã có lúc mẹ nghĩ, mẹ thật không xứng đáng được làm mẹ của con. Mẹ không tốt, xin lỗi con gái!
Khi nào con lớn khôn, con biết nói chuyện, con hiểu được những điều mẹ nói, mẹ sẽ nói lời xin lỗi với con và mong nhận được câu tha thứ từ con.
Từ khi có bầu con, mẹ và ba lúc nào cũng mong con là con trai. Ba là con trưởng, gia đình mình cũng là trưởng họ nên ông bà nội và cả ba con mong muốn có một cậu con trai biết nhường nào. Mẹ không nặng chuyện trai gái nhưng vì áp lực gia đình, mẹ cũng từng khát khao con là con trai biết bao nhiêu để mẹ vơi bớt gánh nặng.
Mẹ tự mặc định trong đầu, con chính là thằng cu kháu khỉnh của mẹ. Chọn quần áo hay đồ dùng, mẹ cũng nghĩ tới việc chọn đồ của con trai. Ba mẹ đã định không cần biết giới tính để thêm hồi hộp khi sinh con ra, nhưng cuối cùng, không chịu được sự tò mò, mẹ lại muốn biết. Và con ạ, khi biết con là một cô con gái, mẹ mà nhất là ba con, có chút thất vọng. Ông bà con không nói gì, có vẻ ngoài sự kì vọng của mọi người.
Mẹ yêu con (Ảnh minh họa)
Chẳng hiểu sao, nhìn khuôn mặt không vui tươi của mọi người, mẹ thấy thương con vô vàn. Trong giây phút ấy, tình mẫu tử thiêng liêng cuộn trào trong lòng mẹ, nước mắt mẹ trào ra, mẹ bật khóc. Mẹ thấy mình thật tội lỗi khi có suy nghĩ như vậy, thật tội lỗi khi buồn vì con là con gái. Mẹ có xứng đáng làm mẹ của con không?
Ngày con chào đời, tất nhiên, là cháu đầu nên mọi người đều rất cưng nựng con, yêu thương con. Thiên thần bé nhỏ của mẹ đáng yêu như thế, sao lại không hồi hộp đón chờ con được. Nhìn con giống một thằng cu bé bỏng, đen đen, tướng đàn ông, mẹ lại nghĩ trong lòng, giá như con là con trai thì tốt biết bao. Bà nội con cũng tặc lưỡi ‘kể mà là cá ngẩu thì vui quá, vẹn cả đôi bề, không phải lo nghĩ về sau’. Nghe câu đó, mẹ có chút buồn lòng. Chính mẹ cũng không thể thoát khỏi suy nghĩ ấy thì nói gì đến người khác phải không con?
Thời gian đầu chăm con, vì là lần đầu làm mẹ nên mẹ cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Mẹ sức cùng lực kiệt vì không có sữa. Mỗi ngày phải pha sữa ngoài cho con. Nhưng con lại không chịu bú bình nên mẹ tìm mọi cách mớm, đút thìa, làm tất tần tật mọi việc để con được bú no. Con quấy khóc suốt ngày có lẽ là do mẹ không đủ sữa. Mẹ stress, gần như trầm cảm nên càng không có một giọt sữa nào. Bà nội nói ra nói vào làm mẹ càng thêm ức chế.
Mỗi đêm, mẹ chỉ thèm một giấc ngủ ngon mà không được . Sinh xong, người thì yếu, nhưng sức mẹ cứ kiệt quệ đi vì không được thoải mái, không được vui vẻ. Con không cho mẹ yên giấc, con dậy suốt đêm. Có những đêm mẹ thức trắng vì lo cho con, vì bế ẵm con khi ngủ. Những lúc như vậy, mẹ giận con lắm. Con khóc quấy, ru con không ngủ, mẹ quát tháo con suốt đêm. Vừa giận mình vừa giận con nên mẹ cứ tự nói, rồi tự trả lời. Mẹ khóc như một đứa trẻ vì ba con chẳng chăm sóc con, mọi việc đều dồn cho mẹ. Tâm lý của người phụ nữ mới sinh, ở nhà trong bốn bức tường càng khiến mẹ mệt mỏi. Mẹ vốn là một người tự do, phóng đãng nên những ngày tháng ở với con, gò bó, mệt mỏi, mẹ nghĩ đến không khí ngoài kia, nhớ thời độc thân vô tư lự biết bao nhiêu. Những lúc ấy, mẹ lại nghĩ, giá như mẹ chưa có con thì sẽ tha hồ bay nhảy, đi du lịch, chơi bời với bạn bè…
Mẹ thật ích kỉ quá phải không con? Mẹ đâu có xứng đáng làm mẹ của con gái?
Mẹ đã hiểu rằng, tất cả những suy nghĩ trước đây là sai lầm, chỉ là lúc mệt nhọc không thể giữ được mình. (Ảnh minh họa)
Rồi thời gian trôi qua, khi mọi thứ chấn động tâm lý đều ổn cả, mẹ lại thấy, cuộc đời tươi mới. Con lớn lên từng ngày, nhìn con ngoan hơn, yêu hơn, biết làm nhiều thứ hơn, mẹ hạnh phúc như chưa bao giờ hạnh phúc hơn thế. Con bắt đầu biết lẫy, biết bò, biết hò hét, biết cười, biết theo mẹ. Con biết vỗ tay, biết làm trò khi mẹ dạy và cứ ôm lấy mẹ lúc hai mẹ con mình ngủ với nhau. Cảm giác ấy khiến mẹ thấy vui biết nhường nào. Gắn bó với con, yêu con đến mức, đi làm, chỉ cần xa con vài tiếng, mẹ đã nhớ con quay quắt. Về tới nhà, con sà vào lòng mẹ, hạnh phúc biết bao nhiêu. Chỉ một ngày xa con, mẹ phải gọi điện về cho bà hai lần để được nghe tiếng con bi bô, để cho con được nghe giọng mẹ, mẹ mới thấy gần con hơn.
Mẹ từ chối tất cả những cuộc vui, những cuộc hò hẹn với bạn bè. Mẹ được tự do hơn vì đã đi làm nhưng sao, khát khao được bay nhảy như ngày nào không còn nữa. Mẹ chỉ nghĩ được một việc, làm thật nhanh để được về với con yêu, được ôm con vào lòng. Nụ cười của con, thiên thần bé nhỏ của mẹ cứ khiến mẹ nghĩ cả ngày không thôi.
Mẹ đã hiểu rằng, tất cả những suy nghĩ trước đây là sai lầm, chỉ là lúc mệt nhọc không thể giữ được mình. Mẹ xin lỗi vì đã từng buồn khi con là con gái, mẹ thật tồi tệ phải không con? Hãy thứ tha cho mẹ, con nhé! Mẹ yêu con hơn bất cứ thứ gì trên đời này, con là quan trọng nhất đối với mẹ.
Có lúc, ôm con, ngỗ nghĩnh đùa với ba con. “Con là nhất trên đời, ba chỉ là thứ nhì trên đời thôi nhé”. Chắc chắn rồi, không hạnh phúc nào bằng có con, không có gì giá trị hơn con trong cuộc đời này. Cảm ơn con gái yêu vì đã đến bên ba mẹ, ba mẹ hứa sẽ làm tất cả để cuộc đời này của con mãi mãi sáng tươi!