30 tuổi, tôi đã qua một đời chồng. Đó là người đàn ông tôi yêu thương hết mực, nhưng cuối cùng, anh ta lại phản bội tôi.
Khi đã có với nhau một đứa con trai kháu khỉnh, anh ta vẫn không ngừng đay nghiến tôi vì tội không còn trinh tiết. Mà lý do vì sao mình không còn, ngay chính bản thân tôi cũng không biết, vậy thử hỏi, làm sao tôi có thể nói với anh. Tôi chỉ có thể thừa nhận rằng tôi không biết, nhưng anh cho đó là lời nói dối, ngụy biện để che đậy quá khứ của tôi.
Tôi đã cố gắng bỏ qua tất cả mọi lời lẽ cay độc, sống cùng anh vì tôi yêu thương anh ta, vậy mà, cuối cùng, anh ta vẫn rũ bỏ tôi. Thời gian cho cuộc hôn nhân của tôi chỉ kéo dài 2 năm, bao nhiêu đau khổ tôi đã chịu hết, bao nhiêu sự nhục nhã tôi cũng đã nếm trải, chỉ vì con, tôi cố gắng hết lòng. Nhưng cuối cùng, tôi cũng phải từ bỏ vì miệng lưỡi cay độc của anh. Anh ta đã đánh tôi, hành hạ tôi tới chảy cả máu mồm, máu mũi. Và bố tôi đã bắt tôi phải về nhà sinh sống, không được tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa.
Khi tôi có ý định mang con về nuôi, bố mẹ tôi đã không đồng ý. Không phải ông bà không thương cháu mà vì bố mẹ lo cho tương lai của tôi. Khi có đứa con ra, chẳng dễ gì đi nước nữa, mà khi đó tôi còn trẻ. Nếu nhận nuôi con, tôi chỉ có đường là ở vậy vì lấy chồng đâu chắc gì con đã sướng. Chi bằng để cháu cho bố nuôi, bà nội nuôi để tôi có cơ hội cho tương lai. Bố mẹ tôi nói vậy, và trước sức ép của gia đình, tôi đành chấp nhận.
Giờ tôi không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân nào nữa, vấp ngã một lần, giờ lại gặp phải chuyện ngăn cấm như thế, tôi nản rồi. (ảnh minh họa)
Nhưng nỗi nhớ thương con cứ cồn cào những ngày tôi ở nhà mẹ. Tôi khóc hằng đêm vì nhớ con, nhớ tiếng cười, nhớ ánh mắt và cả những câu gọi mẹ bi bô của cháu. Nhiều khi tôi chỉ muốn giật lấy đứa con đó mà yêu. Có những lúc tôi ân hận vô cùng vì quyết định của mình và hận gia đình đã không cho tôi cơ hội chăm sóc con.
Tôi chẳng muốn lấy chồng, hoặc là cứ sống như vậy, thường xuyên vào chăm lo cho con là được. Lúc nào tôi cũng nghĩ thế. Tôi ở với bố mẹ và hàng tuần vẫn thăm con thường xuyên, làm tròn trách nhiệm của người mẹ, lo cho con không thiếu thứ gì. Ân tình với người chồng cũ dù chưa cạn nhưng tôi cũng không còn vấn vương nhiều nữa.
Bây giờ, sau thời gian đi làm và quên đi người cũ, tôi bắt đầu trở lại là chính mình. Tôi vui vẻ, hòa nhã, nhiệt tình và cũng có nhiều người để ý tới tôi. Dù ai cũng biết hoàn cảnh của tôi nhưng họ không bận tâm, họ luôn quan tâm tôi. Gần đây, tôi có 3 chàng trai theo đuổi, có ý tán tỉnh tôi. Họ đều là người tôi đã quen biết nên không vấn đề gì cả. Nhưng mà, bây giờ nghĩ tới chuyện yêu đương tôi ngại quá, tôi lo lắng vì đã vấp ngã một lần.
Tất cả những người thích tôi đều là trai tân. Thật ra, vì tôi dù có chồng nhưng nhìn khuôn mặt vẫn như gái chưa chồng. Người ta nói tôi là ‘gái một con trông mòn con mắt’. Tôi cũng có chút nhan sắc và dáng dấp đẹp, có lẽ đó cũng là lý do tôi được nhiều chàng trai còn chưa vợ để ý tới.
Một lần tôi thích một người, nhưng khi về nhà người đó chơi, bố mẹ anh ta biết tôi có chồng, họ lâp tức phản đối mối quan hệ này. Mặc dù trước đó tôi cũng chưa từng nói tôi thích gì anh ta cả. Chỉ là anh ta cứ nài nỉ tôi về nhà chơi cùng nên tôi miễn cưỡng đồng ý. Nhưng đó cũng là một việc khiến tôi phải suy nghĩ. Liệu những chàng trai còn zin đó thích tôi nhưng gia đình họ có đồng ý cho tôi lấy con trai họ không, khi tôi còn có cả con riêng? Chẳng ai muốn con trai mình lấy một người đã có một đời chồng cả. Bố mẹ anh ta còn nói: “Nó phải thế nào thì chồng nó mới bỏ chứ” khiến tôi cảm thấy mình bị xúc phạm vô cùng.
Giờ tôi không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân nào nữa, vấp ngã một lần, giờ lại gặp phải chuyện ngăn cấm như thế, tôi nản rồi. Tôi chỉ muốn ở nhà, sống vậy và chăm lo cho con, hi vọng sau này con lớn sẽ hiểu tấm lòng của mẹ cháu là tôi. Theo các bạn, tôi có nên làm như vậy hay không?
Thanh Thanh
Mời đọc bài viết hay, hấp dẫn của Eva tám tại đây: