Cả khu đó đồn rằng, chị vứt con ở ngoài đường, rằng chị là người đàn bà vô nhân tính, người mẹ không có tình.
Chị chỉ biết câm nín mà khóc, mà trách mình, hận bản thân mình. Đâu phải chị không thương con, yêu con, chị đã đau khổ đứt từng khúc ruột khi phải mang con để ở nơi đó và đứng bên ngoài, khóc lóc chờ có ai rủ lòng thương bế con về nhà. Nếu như có các chú công an nhận giúp, rồi có người tới tình nguyện xin làm bố mẹ của đứa trẻ thì tốt biết bao.
Chị bỏ con, nhưng chị có thể cho con một cuộc sống mới, một cuộc sống với người cha, người mẹ đủ điều kiện để chăm con, thay vì phải sống với người mẹ không có tiền của, không đủ khả năng nuôi con như chị.
Cả xóm ấy cũng biết chị không chồng mà chửa, vì sao chị chửa thì chỉ có chị mới biết. Chị không có chồng, không có người đàn ông nương tựa. Một mình gánh vác tiền thuê trọ, chỉ đi rửa bát thuê, nhưng có ai biết được thực sự nghề nghiệp của chị là gì. Họ chỉ thấy chị sáng đi, tối về. Vì cuộc sống bươn chải bên ngoài vất vả, chị đã phải cố gắng rất nhiều. Cha mẹ không còn, người con gái như chị đã không có chỗ để nương thân.
Có những điều, không phải nhìn là biết, ẩn sâu trong đó là những số phận, những hoàn cảnh khác nhau mà chỉ người trong cuộc mới thực sự hiểu. (Ảnh minh họa)
Chỉ vì bị người đàn ông chị yêu lừa, rồi anh ta bỏ chị lại với đứa con trong bụng, rũ bỏ trách nhiệm khiến chị hoang mang vô cùng. 18 tuổi, có được người đàn ông yêu mình mà bây giờ bị anh ta khiến mình có bầu rồi bỏ rơi, bản thân chị lại có bệnh trong người, nhìn chị xanh rớt, yếu đuối cũng chẳng có ai thích thuê làm. Nếu có nhan sắc, có bán thân chị cũng chịu để nuôi con. Nhưng cái gì chị cũng không có, chị làm sao nuôi được con?
Khi mang con trong người, chị nghĩ, khổ mấy chị cũng chịu được để nuôi con thành người. Nhưng, sinh ra rồi, chỉ nuôi thôi thì dễ, nhưng nhìn con ốm đau không có thuốc mà chữa, không có tiền đi bác sĩ. Nhìn còn lớn dần lên mà còi cọc vì chẳng có cái mà ăn, sữa mẹ thì không có, sữa ngoài thì chị chẳng có tiền mua. Mỗi ngày, tiếng con khóc vì đói cứ ám ảnh lấy chị, để rồi, chị quyết định như thế. Bỏ con, đau đấy, bị người đời chửi đấy, nhưng... ít nhất, con chị cũng sẽ có cái ăn. Đứng từ xa nhìn con khóc, mong có ai đó tốt, ai đó giàu có nhận con làm con nuôi, chị cứ đứng từ xa khẩn cầu như thế...
Có những câu chuyện thương tâm, chỉ người trong cuộc mới thực sự hiểu. Chị đau khổ bỏ con, chị thương con nên mới phải rũ bỏ. Ích kỉ thật, bất lực thật nhưng không còn sự lựa chọn nào khác. Chỉ mong người ta hiểu rằng, ở đời này, có người mẹ nào mà không thương con của mình?