Đêm thì thức khuya tự luyện lái, sáng lại dậy sớm ôn thi lý thuyết, nên mắt vợ quầng thâm, mặt hốc hác, mồm lúc nào cũng ngáp ngáp như thằng nghiện.
Nửa đêm tỉnh dậy không thấy vợ đâu, tôi liền chạy xuống nhà, thấy vợ đang ngồi trên ghế sôfa, hai tay huơ huơ đưa ra, xoay tròn như đang tập Yoga, hai chân đạp đạp như con gà đang bị cắt tiết. Nghĩ là vợ bị mộng du hoặc ma nhập, tôi chạy tới đập đập và gọi vợ thảm thiết. Vợ quay ra nhe răng trắng ởn, cười và bảo: "Em vừa đăng ký học lái ô tô. Thầy giáo bảo sức mạnh của em có thừa nhưng kỹ năng của em còn yếu, về phải tự luyện thêm" - nói rồi vợ lại huơ huơ quay tay, chân tiếp tục đạp đạp thình thịch vào gầm bàn.
Đêm thì thức khuya tự luyện lái, sáng lại dậy sớm ôn thi lý thuyết, nên mắt vợ quầng thâm, mặt hốc hác, mồm lúc nào cũng ngáp ngáp như thằng nghiện. Tôi thương vợ quá liền động viên: "Cố lên em! Anh tin là với kinh nghiệm 2 lần thi trượt tốt nghiệp và 3 lần thi trượt đại học, thì em cũng sẽ không quá sốc nếu tiếp tục thi trượt bằng lái xe".
Ấy vậy mà cuối cùng vợ tôi cũng thi đỗ và lấy được bằng lái ô tô. Tôi không rõ ông nào đã bất cẩn mà cấp bằng cho vợ tôi, nhưng tôi nghĩ là ông ấy nợ những người tham gia giao thông đường bộ - (và thậm chí là đường thủy) ở những khu vực mà vợ tôi sắp lái xe qua - một lời xin lỗi, bởi ông ta đã vô tình làm tăng mức độ rủi ro mà những người đó có khả năng gặp phải khi chẳng may lưu thông cùng đường với vợ tôi.
Vừa lấy bằng về xong, vợ dí ngay cái bằng vào mặt tôi, rồi ngửa tay ra, yêu cầu tôi giao chìa khóa xe để vợ tự lái về quê thăm mẹ. Tôi run run móc chìa khóa trao cho vợ mà thấy lòng ngập tràn một nỗi lo sợ xen lẫn đau đớn, xót xa vô cùng khó tả - hệt như hôm làm lễ cưới ở nhà thờ, lúc cha đạo yêu cầu tôi trao nhẫn cho vợ và tuyên bố rằng từ nay con sẽ phải sống suốt đời cùng người đàn bà này dù có phải trải qua bao khổ nhục, đắng cay...
Chiếc xe hệt như con ngựa trung thành, không ưa chủ mới, nó bất mãn, gầm rú, rung lên bần bật rồi mãi mới chịu loằng ngoằng lao đi... (Ảnh minh họa)
Nhìn con xe mình hết mực nâng niu và ra sức gìn giữ bấy lâu đang bị vợ bạo hành mà tim tôi đau như bị hoạn. Chiếc xe hệt như con ngựa trung thành, không ưa chủ mới, nó bất mãn, gầm rú, rung lên bần bật rồi mãi mới chịu loằng ngoằng lao đi...
Vừa đi được một lát, tôi đã thấy vợ gọi điện về: "Anh ơi! Nếu cái thằng xe đằng trước nó nhấp nháy đèn bên trái, tức là nó sắp rẽ trái, và mình phải tránh về bên phải đúng không anh?". "Ừ! Đúng rồi". Ít sau, vợ lại gọi: "Anh ơi! Nếu cái thằng xe đằng trước nó nhấp nháy đèn bên phải, tức là nó sắp rẽ phải, và mình phải tránh về bên trái đúng không anh?". "Ừ! Đúng rồi". Và chửa kịp đặt máy xuống, đã lại thấy vợ gọi tiếp: "Anh ơi, cái thằng xe đằng trước, nó vừa nhấp nháy đèn bên trái, vừa nhấp nháy đèn bên phải tức là sao anh?". "À, là nó báo nó sẽ đi thẳng đó em!". "Vậy ạ! Thế mà em loằng ngoằng mãi chả biết nó rẽ bên nào để tránh". "Vậy cuối cùng em xử lý sao?". "Dạ! Vì không biết tránh bên nào nên em tông thẳng vào đít nó rồi".
Cuối cùng tôi cũng được thở phào khi vợ gọi điện báo đã về đến quê an toàn. Tuy vậy, giọng vợ có vẻ buồn buồn: "Xe mình bị chập rồi anh ơi: em gạt cái que để bật xi-nhan thì cái thanh gạt mưa nó lại hoạt động, còn em gạt cái que để bật thanh gạt mưa thì cái đèn xi-nhan nó lại hoạt động". Tôi cố ghìm giọng, bảo: "Ai chập thì không rõ, nhưng chắc chắn xe nhà mình không chập: cái que mà em nghĩ là để bật xi-nhan ấy chính là cái que để bật thanh gạt mưa. Còn cái que mà em nghĩ là để bật thanh gạt mưa thì nó lại là cái que để bật xi-nhan, hiểu chưa?".
Tưởng yên rồi thì đến chiều, vợ lại gọi, giọng thất thanh: "Anh ơi! Xe mình bị trộm vặt mất vô lăng rồi! Em không thấy cái vô lăng đâu cả". Tôi hơi ngạc nhiên, vì trộm vặt gương, vặt logo, vặt đèn, hay thậm chí vặt bánh xe thì tôi đã nghe, chứ vặt vô lăng thì tôi chưa thấy bao giờ. Tôi bảo vợ bình tĩnh, kiểm tra kỹ lại coi. Vợ xem xét một hồi thì gọi lại, cười: "À! Thấy rồi anh ơi! Vô lăng vẫn còn ở ghế trước, em vội quá ngồi nhầm vào ghế sau nên nhìn mãi không thấy đâu, tưởng mất!".
Gần tối, vợ mới lái xe từ quê lên đến nơi. Tôi định ra chợ mua đồ ăn thì vợ bảo không cần vì có đồ ăn rồi. Xong vợ mở cốp, lôi ra hai con chó, ba con gà và bốn năm con vịt: tất cả chúng đều đã qua đời, mắt trợn ngược, mồm há ra - chứng tỏ chúng đã phải chịu một cái chết oan ức và đầy tức tưởi. Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì thì vợ đã giải thích ngay: "Là tại chúng nó sang đường không chịu quan sát nên lao vào xe em đấy!". À! Hóa ra, đây là những nạn nhân - à nhầm, không phải nạn nhân, mà là "nạn súc vật" - đã thiệt mạng dưới vô lăng của vợ tôi trên quãng đường hơn 10 kilomet từ quê lên đây. Tất nhiên, nhà tôi không thể xơi hết số tử thi ấy, đành gọi mấy ông bợm nhậu trong khu đến khuân bớt đi giúp.
Từ đó, mỗi lần nghe tin vợ tôi đang lái xe ở quê lên là mấy bợm nhậu đã đợi sẵn trước cửa nhà tôi để chực xin gà, xin chó - ông nào cũng một vẻ sốt ruột ra ra vào vào, mong như mong mẹ về chợ. Rồi khi vợ tôi về tới, cốp xe mở ra, là mấy ông bợm nhậu ấy lao đến, nhao nhao: Tao lấy con chó vàng... Con gà chọi là của tao... Tao nhận con vịt kia rồi đấy... khiến cho không khí rất náo nhiệt, rộn ràng, ngập tràn tiếng tranh giành, chửi bới, hệt như mấy ông xe ôm ngoài bến xe mỗi lần có xe khách tuyến tỉnh về tới...
Nhưng cũng chỉ được một vài tuần đầu, bởi càng về sau, lượng chó gà càng ít đi, thậm chí cái lần gần đây nhất, vợ tôi ở quê lên, mở cốp xe ra, chỉ có mỗi con gà nằm còng queo! Mấy ông bợm nhậu bảo chắc do tay lái của vợ tôi đã điêu luyện hơn, nên tránh được gà chó. Còn tôi thì lại nghĩ khác: giống như tôm cá ở biển khơi, nhiều thì nhiều, nhưng nếu khai thác bừa bãi thì cũng tới ngày cạn kiệt; chó với gà ở đường cũng thế, lắm thì lắm, nhưng nếu đâm mãi, thì cũng sẽ tới ngày vắng bóng...
Tôi chợt nhớ tới cái câu khẩu hiệu thường được in trên mấy tấm biển lớn treo bên đường rằng "An toàn giao thông là trách nhiệm của mọi người". Quả đúng vậy! Là trách nhiệm của mọi người, chứ không phải của vợ tôi, nên vợ tôi thích đi thế nào là quyền của cô ấy!