Sau khi gã Sở Khanh đã quất ngựa truy phong thì tôi phải gánh chịu nỗi đau đớn không gì so sánh nổi – bị cha mẹ của mình từ con.
Tôi là con của một bà mẹ đơn thân. Sau khi gã Sở Khanh đã quất ngựa truy phong thì tôi phải gánh chịu nỗi đau đớn không gì so sánh nổi – bị cha mẹ của mình từ con. Mẹ tôi vác cái thai bốn tháng vào thành phố, chắt chiu từng đồng từ gánh hàng rong qua ngày. Khi tôi 5 tuổi, mẹ dắt tôi về quê, cầu xin tha thứ, nhận họ hàng. Máu chảy ruột mềm, tôi có ông bà ngoại.
Khi biết chuyện, biết nghĩ, tuy không hình dung hết những khổ nhục mẹ tôi phải chịu nhưng tôi vô cùng thương mẹ, thầm nhủ chẳng bao giờ mình dính líu đến đàn ông. Vậy mà…
Người ta gọi là nhà có huông. Nhà tôi chỉ hai mẹ con, huông mẹ truyền xuống tôi. Cuối cùng tôi cũng không thoát khỏi cảnh ngày xưa của mẹ. Trái tim thiếu nữ một lần biết đến tình yêu là bao nhiêu lí trí bay đi hết. Tôi xa nhà học đại học, quen anh suốt 3 năm chưa từng vượt giới hạn. Trong một đêm hai đứa ăn mừng tôi và anh có việc làm, uống quá đà, chuyện gì đến đã đến. Có lần thứ 1 thì sẽ có lần thứ 2, thứ 3… trượt dài buông thả trong mê muội. Anh bảo, không cần dùng bao, anh không cho “vào” thì không thể có con đâu, xài bao vướng víu lắm. Tội nghiệp thay cho một đứa ngu ngốc như tôi. Nhiều người mong có con chẳng được, những kẻ vụng trộm thì sơ sẩy một chút là mang thai. Anh biến mất, để lại ít tiền cho tôi để đi phá.
Tội nghiệp thay cho một đứa ngu ngốc như tôi. Nhiều người mong có con chẳng được, những kẻ vụng trộm thì sơ sẩy một chút là mang thai. (ảnh minh họa)
Trời thương hay ghét tôi, tôi cũng không biết nữa, lúc định nói với mẹ để giữ lại đứa con, tôi bị sẩy thai. Tôi đau khổ, vật lộn để có thể quên đi mọi chuyện. Thời gian có thể chữa lành mọi vết thương, nhưng những vết sẹo trong tim những người như mẹ tôi, như tôi làm sao có thể xóa hết đây. Thì ra tôi cũng giống mẹ, như chim sợ cành cong, trước đây cũng nhiều người có ý với mẹ nhưng mẹ đều từ chối, khăng khăng tự mình nuôi tôi nên người. Nhưng tôi mạnh mẽ hơn mẹ, tôi vẫn yêu đương như để trả thù, chán thì chia tay, không có ý định nghiêm túc với ai. Ai biết đâu, tôi sợ đàn ông, sợ sự ích kỷ, nhỏ nhen và đớn hèn của họ.
Năm tháng trôi qua đáng buồn như thế, tôi cũng qua tuổi ba mươi. Một ngày đi tập thể dục trong công viên, tôi nhìn thấy một chị đang ngồi nhìn con nghịch cát, say mê như người ta nhìn một báu vật. Tôi bỗng ước ao một đứa con cho riêng mình. Nghĩ là làm, tôi xin nghỉ phép một tháng đi Đà Lạt ở nhà người bạn, tìm cách quen một người đàn ông để thực hiện ý định của mình. Cuối cùng tôi cũng kiếm được một người, vẻ ngoài nam tính, cao ráo. Tán tỉnh nhanh, vào nhà nghỉ cũng nhanh, dây dưa qua lại gần hai mươi ngày. Lần này trời thực sự thương, tôi có thai sau khi về lại thành phố, dĩ nhiên là hoàn toàn biến mất trong cuộc đời người đàn ông kia.
Tôi báo với mẹ ở quê công ty cử tôi đi làm ở Singapore trong 3 năm để mẹ đừng lên thành phố thăm. Lâu lâu tôi điện về hỏi thăm, mẹ cũng bóng gió đến chuyện chồng con. Tôi cũng nói nửa đùa nửa thật con không lấy chồng, chỉ muốn có một đứa con. Mẹ yên lặng, thở dài.
Con trai tôi giờ được 2 tuổi. Bé cũng có nét giống tôi nên tôi chắc rằng mẹ sẽ nhận ra. Thời gian tập trung cho việc sinh nở và nuôi con, tôi đã mất đi nhiều cơ hội trong công việc của mình. Sắp tới đây tôi phải “về nước”, thú nhận với mẹ rồi đón mẹ lên để bà cháu chơi với nhau. Tôi cần phải tiếp tục sự nghiệp của mình để đảm bảo cuộc sống về sau cho gia đình nhỏ của chúng tôi, gia đình có đến hai bà mẹ đơn thân. Nghĩ đến đấy thôi tôi cảm thấy thật ấm áp.